Tô Lâm nghiến răng tôi.
“Con có cần phải tuyệt đến không?”
An Hàn giận đến trắng mắt: “Sớm biết, sớm biết đã không để căn nhà đứng tên con!”
Tôi ký xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu họ: “Tiền mua nhà là tôi bỏ ra, tôi có quyền xử lý.”
“Tranh thủ trời còn sáng, hai người mau thu dọn đồ đạc rời đi.”
Mấy người hậm hực tôi, tôi chẳng quan tâm.
Ngày 30, người của tòa án đi cùng tôi để cưỡng chế thi hành bồi thường, còn nhân viên công ty bất sản cũng không ngồi yên, cùng đến nhà họ An.
Ban đầu, họ còn không chịu bồi thường, nhân viên nghiêm túc, họ sợ gánh chịu trách nhiệm hình sự, không nguyện mà vẫn phải đưa tiền bồi thường cho tôi.
Công ty bất sản đuổi họ đi, họ còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, chăn màn cùng với nồi niêu xoong chảo bị vứt lung tung khắp nơi.
Cuối cùng, mấy người đứng trước cổng nhà bị khóa chặt, không kìm mà bật khóc.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, thật là lạnh lùng quá!”
“Lúc đầu phải bóp c.h.ế.t nó đi mới phải!”
Tống Hàm Hi khóc đến lạc cả giọng: “Bác trai bác , hai người định trơ mắt ta lấy đi mọi thứ à?”
“Hai người là bố mẹ ta, ta phải đưa hết tiền cho hai người chứ!”
Có lẽ đến đường cùng rồi, An Hàn nghiến răng : “Đi, kiện nó ra tòa!”
Vụ kiện này vốn chẳng có gì bất ngờ.
Tôi đã trưởng thành, có khả năng tự quản lý tài sản của mình.
Họ chẳng lấy đồng nào, còn phải bồi thường chi phí kiện tụng cho tôi.
Vài vạn đồng lại chuyển về tay tôi, An Hàn không cam lòng mà mắng: “Con ruột còn không bằng đứa cháu , tôi đã gì nên tội chứ!”
Tôi đến rơi nước mắt.
Mở điện thoại, tôi phát cho họ xem hai đoạn video.
15
Đoạn đầu tiên, là dưới lầu biệt thự, Tống Hàm Hi đắc ý gọi tôi.
“Cậu biết rồi đấy, chắc chắn cậu thấy bác trai bác nghiêng về phía tôi, nên sốt ruột đúng không?”
“Ha ha, tôi nhất định sẽ hoàn toàn giành lấy của họ, đá cậu ra khỏi nhà!”
…
“Hơn nữa, tôi sẽ cướp hết mọi thứ của cậu, đến lúc đó, tôi muốn cậu phải như một con ch.ó mà cầu xin tôi!”
Đoạn thứ hai, là ở cửa căn hộ, Tống Hàm Hi tức giận.
“Phải, tiền của cậu chẳng phải là tiền của bố mẹ cậu sao, họ bây giờ bị tôi lừa đến mức quay vòng vòng, sau này tiền đều sẽ là của tôi, tôi tiêu trước một chút thì sao?”
“Hơn nữa, tiền đó là do Lâm Mặc ăn trộm, liên quan gì đến tôi, tôi có ép ta đi ăn trộm không? Tôi không có!”
“Là ta ngu ngốc, đần như heo, tôi rơi vài giọt nước mắt, đã như chó con lẽo đẽo theo sau!”
Giọng điệu của ta kéo dài, dáng vẻ "chỉ mình tôi thông minh tuyệt đỉnh" rất rõ ràng.
An Hàn và Tô Lâm trố mắt Tống Hàm Hi.
Tống Hàm Hi trừng mắt, chỉ vào tôi: “Cậu dám quay video!”
Tôi không để ý đến ta, về phía An Hàn và Tô Lâm.
“Hai người cũng là hai con ch.ó con.”
An Hàn tức giận hét lên, tát vào mặt Tống Hàm Hi một cái.
“Sao còn nhỏ tuổi mà đã xấu xa thế này? Hại bố mẹ mình, tham tiền hư vinh, còn chia rẽ cảm gia đình chúng ta!”
Tô Lâm tức giận không chịu nổi, cũng tát ta một cái.
“Tổ ấm tốt đẹp của tôi đều bị hủy!”
Tống Hàm Hi khóc lóc, đây là lần khóc "bi thương" nhất của ta, vừa nhảy chân vừa phát điên.
An Hàn lập tức túm cổ áo ta, nhấc cả người lên, mạnh tay ném ra ngoài.
“Cô chúng tôi bao nhiêu! Còn mặt mũi mà loạn!”
Tô Lâm lạnh lùng quan sát: “Tiền chúng tôi bồi thường thay , cũng phải trả lại toàn bộ cho chúng tôi!”
Tống Hàm Hi hét lên nằm trên đất: “Tôi có ép hai người đâu, là hai người tự nguyện bồi thường mà!”
Hiện trường hỗn loạn, tôi đã đi xa rồi.
16
Kết quả thi đại học có rồi, tôi như mong muốn đậu vào một trong những trường đại học hàng đầu ở kinh đô.
Trình Doanh Doanh và các hẹn tôi đi du lịch.
Dọn dẹp xong đồ đạc, chúng tôi đi chơi một thời gian.
Trong thời gian này, Trình Doanh Doanh cũng kể cho tôi nhiều chuyện.
Hôm đó sau khi Tống Hàm Hi bị đánh, An Hàn và Tô Lâm đã đưa ta về quê.
Bạn thấy sao?