Cô ta khóc lóc cầu xin, nước mũi nước mắt đầm đìa, ôm chân Tô Lâm : “Đừng đưa cháu về, cháu sẽ thay đổi, cháu nhất định sẽ thay đổi!”
“Nếu cháu về, thì không có tiền học đại học, cháu sẽ bị cậu cưỡng ép gả đi đổi lấy sính lễ!”
Tô Lâm một cước đạp ta ra: “Cút, còn giả bộ với chúng tôi! Nhà chúng tôi không muốn thấy nữa!”
Sau đó, ta vừa về, thật sự đã bị người cậu như sói như hổ cưỡng ép gả cho một người đàn ông ngoài bốn mươi, mẹ kế của ba đứa trẻ, đổi lấy mười vạn đồng sính lễ.
Nghe đến đây, tôi không kìm mà thấy buồn .
Tống Hàm Hi đã giả vờ đáng thương biết bao lần, An Hàn và Tô Lâm đã xót xa cho ta biết bao lần.
Nhưng chỉ lần này là đáng thương nhất, lại không đợi sự thương cảm của bất kỳ ai.
Trở về thành phố A, còn ba ngày nữa là đến ngày khai giảng, vợ chồng An Hàn lại tìm đến tôi.
Họ đứng trước cửa, xoa xoa tay.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi, An Hàn lên tiếng trước.
“Con , bố mẹ trước đây bị Tống Hàm Hi lừa, mỡ lợn che mờ tâm trí, con mới là con ruột của bố mẹ, có thể cho chúng ta một cơ hội nữa, bù đắp cho con không?”
Tô Lâm cũng khóc kéo tay tôi: “Dù gì con cũng là m.á.u mủ của mẹ, mẹ sao nỡ cắt đứt quan hệ mẹ con với con ?”
Nhìn ánh mắt chân thành của họ, tôi thoáng chốc như trở lại thời gian trước khi Tống Hàm Hi xuất hiện.
Nhưng ký ức đã mờ nhạt, bức ảnh ố vàng không thể khôi phục ánh sáng.
Tôi rút tay lại: “Xin lỗi, tôi không quen hai người.”
Họ khóc lóc, van xin, dùng từng tiếng “con ”, muốn nhặt lại thân từng bị họ giẫm đạp dưới chân. Hii cả nhà iu ????
Nửa đêm, tôi ngồi trên bệ cửa sổ, ánh đèn neon của thành phố phồn hoa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.
Tôi đã vào đại học, bắt đầu một cuộc sống mới.
Năm hai đại học, tôi nghe Tống Hàm Hi đã c.h.ế.t ở quê.
Cô ta vốn chỉ là một bình thường ở thị trấn nhỏ, lúc đầu tâm cao hơn trời mà bò vào nhà tôi, sống một thời gian sung sướng, sau khi trở về không hài lòng với hiện tại, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt.
Người đàn ông cảm thấy không may mắn, liền muốn từ hôn.
Kết quả là số tiền sính lễ từ lâu đã bị cậu ta tiêu xài hết, người đàn ông cũng không muốn mất cả tiền lẫn người, dù không gửi trả ta về, cũng không bao giờ đối xử tốt với ta nữa.
Người đàn ông lại hay rượu chè, mỗi khi tâm trạng không vui, ta phải chịu đựng những trận đòn roi.
Cô ta không chịu nổi, muốn bỏ trốn, kết quả lại bị người nhà chồng đánh hội đồng.
Sau đó ta mang thai, thái độ của nhà chồng tốt hơn một chút, để phòng ngừa ta bỏ trốn, liền khóa ta trong phòng.
Cô ta muốn chạy trốn qua cửa sổ, kết quả không cẩn thận trượt chân ngã xuống tầng dưới.
Dù chỉ có ba tầng, vì đang mang thai lớn, cuối cùng là cả mẹ lẫn con đều mất mạng.
Nghe những điều này, tôi không thấy ta đáng thương.
Cô ta cũng chẳng phải người tốt, nếu không phải vì sự ích kỷ của mình, có lẽ bố mẹ ta không đến nỗi mất mạng.
Đây đều là báo ứng của ta.
Còn tôi, sống hướng về phía mặt trời.
–Hết–
Bạn thấy sao?