Quả Báo Của Trà [...] – Chương 4

5

Trong mắt Tống Hàm Hi lóe lên một tia đắc ý khó mà nắm bắt.

Tôi nửa miệng.

"Đúng , trông ấy đáng thương thật, cậu có lòng từ mẫu thì đưa ấy về nhà nuôi đi, nhà các cậu nuôi thế nào?"

Cậu đỏ mặt tía tai: "Tôi, tôi chỉ có lòng tốt thôi."

Tôi liếc Tống Hàm Hi: "Lòng tốt? Hừ, chính mình còn không muốn nuôi, thì đừng có đẩy gánh nặng lên người khác.”

"Ai mà biết cuối cùng sẽ nuôi ra cái thứ gì?"

Cậu cũng ngại ngùng không gì nữa.

Tống Hàm Hi khóc lóc: "Chị ơi, chị không thể phạm em như !"

"Thôi, chị có tiền, muốn gì thì , không giống như em, từ bé đến lớn chưa từng ăn một bữa cơm ra hồn."

Hii cả nhà iu ????

Tôi nghe mà cau mày.

"Tôi có tiền, đâu phải do vàng từ trên trời rơi xuống đầu tôi.”

"Sao chưa từng ăn bữa cơm ra hồn? Có phải là vận số quá xui xẻo không? Có phải là sao chổi chuyển thế không?"

Tiếng khóc của ta ngừng vài giây, rồi mới lại tiếp tục.

Lần này cuối cùng cũng có vài phần "chân thành", ta khóc nấc lên.

"An Kiều Kiều, chị!"

Tôi nhướng mày ta: "Sao? Không giả vờ nữa?"

Có lẽ là tôi quá "chỉ trích mạnh mẽ", hoặc cũng có thể Lâm Mặc đã quá đánh giá cao vị trí của mình trong lòng tôi.

Trong huống này, ta vẫn dám kẻ tiên phong.

"Kiều Kiều, nhớ em là một rất dịu dàng lương thiện, sao em có thể bắt nạt một đáng thương như ?”

"Em không muốn nuôi ấy, cũng không cần phải phạm ấy."

Thực ra chỉ nghe lời này, cũng không có gì sai.

Nhưng nghĩ đến những việc tồi tệ của ta kiếp trước, tính khí của tôi thật sự không kiểm soát nổi.

"Tôi không phạm ta, tôi phạm thì sao?”

"Cô ta giả bộ tội nghiệp, lừa người không có não như ."

Lâm Mặc vô cùng kinh ngạc, tôi chìa tay ra.

"Đúng rồi, thẻ tôi đưa cho , bây giờ trả lại cho tôi.”

"Ai biết lòng thương mà lấy tiền của tôi để thương cảm cho ta không?"

Anh ta đỏ mặt rút thẻ ngân hàng từ túi quần, có lẽ thấy mất mặt quá, lại muốn cãi nhau vài câu.

Nhưng vài người kéo ta lại, đưa mắt ra hiệu, ta chỉ có thể ngồi xuống một cách ngượng ngùng.

Cuối cùng, không ai dám giúp Tống Hàm Hi nữa.

"Mau về đi, đừng cản trở ở đây, tôi không ở nhà, đúng là có thể cùng bố mẹ tôi diễn kịch."

Trình Doanh Doanh thấy tâm trạng tôi thực sự không tốt, cũng lên tiếng đuổi khách.

"Cô về trước đi."

Tống Hàm Hi cũng không phải là không biết xấu hổ, cảnh này không có lợi cho mình, tất nhiên không muốn ở lại thêm giây phút nào, lặng lẽ rời đi.

6

Tôi ở nhà Trình Doanh Doanh vài ngày, cũng kể cho ấy biết nhiều huống.

"À, hóa ra ta là một trà xanh, tôi đã sao lại cảm thấy kỳ quặc, cậu đối với người khác chưa bao giờ như ."

Bạn thân nhiều năm, ấy vẫn tin tưởng tôi.

Kiếp trước sau khi tôi chết, cũng chỉ có ấy là người đầu tiên đến hiện trường, canh giữ bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi.

“Ừ, đừng thân thiết quá với ta, ta chỉ biết nhận chứ không biết cho đâu.”

Tôi không thế để chia bè phái, mà đây là lời khuyên chân thành từ tận đáy lòng tôi.

Trình Doanh Doanh khúc khích, khoác vai tôi: “Tất nhiên rồi, ai mà thích chơi với trà xanh chứ?”

Tôi mỉm đổi chủ đề: “À, dạo này có cổ phiếu nào tốt, nhà cậu nên ý đến…”

Thứ hai, chúng tôi cùng đến trường.

Tống Hàm Hi ngồi trong lớp, mỉm ngọt ngào chào tôi.

Có vẻ như mấy ngày này ta thu hoạch khá nhiều, khiến bố mẹ cho ta chuyển trường sớm vài tuần.

Tôi trực tiếp phớt lờ ta, đi đến chỗ ngồi của mình.

Mọi người đều tò mò về “học sinh mới” này, không ngừng có người đến hỏi thăm.

Giọng ta không quá to đủ để tôi nghe thấy.

“Vâng, bây giờ tôi bố mẹ của Kiều Kiều nhận nuôi, chị ấy là chị của tôi rồi.”

“Chị học ở trường tốt thế này, sân trường cũ của tôi còn không lớn bằng lớp học này.”

“Bố tiền trong nhà đều ở chỗ chị, nên tôi không dùng cặp sách và đồ dùng học tập tốt như chị, tôi sẽ học tập chăm chỉ, không để họ thêm gánh nặng đâu!”

Không ít người ném ánh mắt thương về phía ta, còn có vài người len lén tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...