Quả Báo Của Trà [...] – Chương 6

Bố tôi giơ cao tay, ánh mắt tôi rực lửa: “Ông có tư cách gì đánh tôi?”

Tình thế căng thẳng, Tống Hàm Hi vội vã tiến lại ra vẻ hiểu chuyện.

“Chị à, chị đừng như , chị tổ chức sinh nhật có nhiều người bên cạnh, họ đều quý chị, đừng không khí khó chịu.”

“Không giống em, sống nhờ nhà người khác, không ai quan tâm đến em.”

Tôi chằm chằm vào ta: “Tống Hàm Hi, sao thích thể hiện thế? Chuyện gì cũng kéo về mình.”

“Cô g.i.ế.c c.h.ế.t bố mẹ mình, có phải là vẻ vang quá không, nên đáng để quảng bá rùm beng?”

Lần này, Tống Hàm Hi khóc thật rồi.

Mấy lần này chưa lần nào chiếm lợi từ tôi, ta vẫn vui vẻ như .

Nói thật, giờ tôi chửi ta đê tiện, còn sợ ta khoái chí.

Bố mẹ lạnh lùng tôi, lắc đầu.

“Con thật sự khiến chúng ta quá thất vọng rồi.”

“Hàm Hi, chúng ta đi!”

Lâm Mặc cũng dùng ánh mắt khinh thường tôi.

“Xem em vênh váo bao lâu!”

8

Vài người dẫn theo người rời đi.

Trình Doanh Doanh an ủi tôi: “Cậu đừng để ý, bác trai bác và Lâm Mặc chỉ cần rõ bộ mặt thật của ta, nhất định vẫn đứng về phía cậu.”

Có lẽ sẽ có ngày rõ, họ có đứng về phía tôi hay không cũng đã không quan trọng với tôi nữa.

Tiệc sinh nhật, mọi người chơi rất vui vẻ.

Trò chơi, ăn uống, ước nguyện, tất cả đều ghi lại và đăng lên trang cá nhân.

Ngày hôm sau khi vào lớp, Tống Hàm Hi đang ôm điện thoại lướt xem trang cá nhân của tôi, mặt đầy mơ màng Lâm Mặc bên cạnh.

“Tiệc sinh nhật của chị náo nhiệt thật đấy, không biết khi nào em mới có một buổi tiệc sinh nhật như !” Hii cả nhà iu ????

Lâm Mặc nắm chặt tay: “Em yên tâm, nhất định sẽ tổ chức cho em một buổi tiệc sinh nhật lớn hơn!”

Tôi lạnh một tiếng.

Có lẽ, phải đợi đến “thọ yến” tám mươi tuổi của ta thôi.

Hoàn cảnh gia đình của Lâm Mặc cũng bình thường, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, tiền tiêu vặt bố mẹ cho còn không đủ tiêu, trước đây còn hay đòi tiền tôi.

Cũng chính tôi đã nuông chiều hư khẩu vị của ta, để ta tiêu tiền hoang phí, mặc toàn đồ hiệu để tạo ra cái giả dối “gia cảnh giàu có.”

Có lẽ, ta vẫn chưa cảm nhận cảm giác bị bám chặt bởi kẻ bám dai như đỉa.

Mười phút sau, vào học.

Kết quả kỳ thi tháng có rồi, tôi vẫn đứng nhất toàn khối.

Nhà trường sẽ trao học bổng hai ngàn đồng cho ba học sinh đứng đầu, đây là quy định từ khi trường thành lập.

Giờ ra chơi, Tống Hàm Hi nằm dài trên bàn, giả vờ vô thở dài.

“Tiếc quá, em vừa đúng hạng tư, nếu em có thể nhận học bổng thì tốt biết mấy, tháng sau khỏi phải phiền bác trai bác cho tiền sinh hoạt nữa.”

“Chị có nhiều tiền như , chắc sẽ không để ý đến hai ngàn đồng này đâu nhỉ?”

Lâm Mặc mắt đầy xót xa, khi quay đầu tôi, còn tỏ ra vẻ “vĩ đại” của “người đứng trên đỉnh cao đạo đức.”

“An Kiều Kiều, em dù sao cũng không thiếu số tiền này nhỉ, hay em nhường học bổng cho ấy đi?

“Coi như việc tốt.”

Tôi ngạc nhiên ta: “Sao một thời gian không để ý, Lạc Sơn Đại Phật đã thay ngồi rồi à?

“Tôi không thiếu số tiền này thật, nhà trường chỉ trao cho ba hạng đầu thì sao bây giờ? Tiếc quá, sao không cố gắng thêm chút nhỉ? Thi vào hạng ba là khỏi phải đi xin khắp nơi rồi.”

Lâm Mặc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không thể tìm lời nào phản bác lại tôi.

Buổi tối, tôi vốn định đến nhà Trình Doanh Doanh ở, dù sao nhà mình cũng lộn xộn.

Nhưng phát hiện cuốn sổ ghi chép cần dùng để quên ở nhà, nên tính quay về lấy trước.

Kết quả khi về đến nhà, phát hiện bố mẹ đang lén lút trong phòng tôi.

Tôi nhẹ nhàng đi đến cửa, hai người lập tức giật mình.

“Bố mẹ đang ?”

Hai người nhau, ngượng ngùng.

“Không có gì, chúng ta chỉ dọn dẹp phòng cho con thôi.”

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, lấy từ túi ra một tấm thẻ ngân hàng.

“Đang tìm cái này phải không?”

“Trong này toàn bộ tiền đều là do con kiếm ra. Bố mẹ muốn nuôi Tống Hàm Hi, con sẽ không đưa cho bố mẹ một xu.”

Hai người tức giận: “Thật chưa từng thấy đứa con nào như con.”

“Chúng ta đúng là nuôi con vô ích rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...