Sau kỳ thi đại học, Tống Hàm Hi vui mừng khôn xiết ôm chầm lấy Lâm Mặc bên ngoài phòng thi.
"Anh thật tốt!"
Lâm Mặc thấy tôi, ánh mắt vô thức lảng tránh.
Tôi không biểu lộ cảm , bước qua họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cá đã cắn câu.
11
Lâm Mặc bị cảnh sát đưa đến đồn, bố mẹ ta cũng theo đến.
Thấy tôi, ta xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện với tôi.
Cảnh sát với tôi, quả thực đã tìm thấy ví của tôi ở nhà ta, điện thoại còn lưu lại giao dịch mua vé máy bay, khách sạn và vé tham quan.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta còn tự mua không ít quần áo hàng hiệu.
Dù sao cũng là kẻ si , giàu có rồi, cũng không quên đặt vài chiếc váy đắt tiền xinh đẹp cho Tống Hàm Hi.
"Camera của trường cũng quay cảnh ta ăn cắp, quyết định kiện hay là…"
Quả nhiên, Lâm Mặc khó khăn lắm mới tìm chút ưu thế và tự tôn nhỏ nhoi trước mặt Tống Hàm Hi, sao dám thú nhận mình túng thiếu.
Thế là, ta nhắm vào ví tiền của tôi, rất tin tưởng vào chuyện "tắt camera giám sát."
Có lẽ ta cũng hiểu rõ tính cách của tôi, trước đây tôi khá sơ suất, số lần mất ví cũng không ít.
Vì , ôm tâm lý may rủi, ta bước lên con đường không thể quay đầu.
Lúc này, ánh mắt ta đầy cầu xin tôi.
"Kiều Kiều, chỉ là nhất thời hồ đồ, chúng ta giải quyết riêng đi? Anh sẽ trả lại tiền cho em!"
Tôi lạnh: "Anh lấy gì trả cho tôi? Trong thẻ có hơn hai mươi vạn, giờ chỉ còn chưa đến chín vạn."
Mắt ta đỏ lên, uất ức : "Cùng lắm thì, đi hủy hết mấy vé máy bay này, không đi du lịch nữa!"
Anh ta thao tác điên cuồng một hồi, kết quả là: chẳng trả lại nổi một vạn đồng.
Vé máy bay giảm giá không thể trả lại, mác của mấy bộ đồ hàng hiệu đều bị cắt, ta loay hoay vài tiếng, chỉ có thể hoàn lại một ít tiền vé tham quan, tiền khách sạn.
Cuối cùng, ta bỏ điện thoại xuống, vừa khóc vừa : "Cho chút thời gian, nhất định sẽ trả lại cho em!
"Xem như vì cảm bao năm của chúng ta, tha cho đi?!"
Nghe mà tôi thấy buồn nôn.
"Anh nợ tôi không chỉ là mười mấy vạn này, cả đời cũng không trả nổi đâu.”
Nói xong, tôi cảnh sát: "Chú cảnh sát, cháu muốn kiện."
Lâm Mặc tuyệt vọng tôi, trong mắt chỉ còn lại hối hận.
Bố mẹ ta cũng nắm tay tôi cầu xin.
"Cô , cho nó một cơ hội đi, nó còn nhỏ, nếu đi tù, cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại!"
"Chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho , nhất định!"
"Chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai, mất nó, chúng tôi sống sao nổi!"
Tôi không mủi lòng.
Cũng không phải tôi ép ta ăn trộm, mà là lòng hư vinh của ta đang tác quái.
"Số tiền này tuy lớn, sau khi cải tạo, không lâu sau cũng có thể ra lại người."
Lâm Mặc đã trưởng thành, tại tòa, với chứng cứ xác thực, ta bị tuyên án ba năm tù.
Lúc bị cảnh sát đưa đi, cả người ta run lẩy bẩy không thành hình.
Khi đi qua tôi, ta phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
"Kiều Kiều, thật sự sai rồi, cứu với, không muốn đi tù!"
Tôi nhẹ nhàng đá ta ra: "Tự tự chịu."
Quay người, tôi rời đi một cách ung dung.
12
Tại tòa, phán quyết rằng Lâm Mặc phải bồi thường cho tôi toàn bộ tổn thất.
Là một trong những người thụ hưởng tiền ăn cắp, Tống Hàm Hi cũng phải chịu một phần bồi thường, tổng cộng là ba mươi tư nghìn hai trăm năm mươi đồng.
Số tiền này không nhiều, đủ để đè bẹp Tống Hàm Hi.
Cô ta giận dữ tìm đến căn hộ của tôi, mắng xối xả một hồi.
“Sao cậu lại vô lương tâm như ? Lâm Mặc trước đây tốt với cậu biết bao, cậu ấy còn là trai của cậu, mà cậu nhẫn tâm đưa cậu ấy vào tù!”
Tôi bật .
“Cậu còn biết cậu ấy là trai của tôi sao, giọng to thế, sợ người ta không biết hai người là một cặp trời sinh à?”
“Cậu những lời hoa mỹ này, chẳng lẽ mong tôi nhớ đến thứ cảm nực đó mà không đòi bồi thường à?”
“Dẹp ngay cái ý định đó đi, không có số công chúa mà mắc bệnh công chúa.”
Bạn thấy sao?