Quả Báo Của Trà [...] – Chương 9

Cô ta tức giận dậm chân: “Tôi sẽ không trả tiền cho cậu đâu! Còn nữa, số tiền tiết kiệm trong nhà, cậu mau trả lại, nếu không tôi cũng sẽ báo cảnh sát!”

“Ồ?” Tôi giả vờ nghi hoặc ta, “Cậu dùng tiền mà Lâm Mặc ăn trộm từ tôi, còn mạnh miệng à?”

Cô ta kiêu ngạo gật đầu: “Phải, tiền của cậu chẳng phải là tiền của bố mẹ cậu sao, họ bây giờ bị tôi lừa đến mức quay vòng vòng, sau này tiền đều sẽ là của tôi, tôi tiêu trước một chút thì sao?”

“Hơn nữa, tiền đó là do Lâm Mặc ăn trộm, liên quan gì đến tôi, tôi có ép ta đi ăn trộm không? Tôi không có!”

“Là ta ngu ngốc, đần như heo, tôi rơi vài giọt nước mắt, đã như chó con lẽo đẽo theo sau!”

Nhìn bộ dạng khác hoàn toàn so với trước mặt người khác của ta, tôi chẳng ngạc nhiên chút nào.

Kiếp trước, ta cũng như thế này.

Không muốn tiếp tục tranh cãi với ta, hạ thấp bản thân mình, tôi đóng cửa, chỉ để lại một câu.

“Ngày 30 tháng này, nếu không bồi thường, tôi sẽ cầu tòa án cưỡng chế thi hành.”

13

Hôm sau, bố mẹ tôi dẫn theo Tống Hàm Hi mắt đỏ hoe tìm đến.

“An Kiều Kiều, chúng ta nuôi con bao nhiêu năm như , đến cuối cùng, con báo hiếu bố mẹ như à?”

Tôi liếc mắt họ: “Con đã chửi bới hay đánh đập gì bố mẹ à?

“Bố mẹ tự nguyện bị ta giỡn, tỉnh táo mà giả ngây ngô, sao còn mặt mũi đến với con những lời này?”

Mẹ tôi lạnh lùng: “Không phải chỉ vài vạn đồng thôi sao? Cần gì ép Hàm Hi đến mức này?”

Tôi bà: “Sao lại không cần chứ, đó vốn dĩ là tiền của con mà? Thế này nhé, hay là mẹ thay ta trả đi?”

Thời gian qua tôi không ở nhà, cuộc sống của họ hoàn toàn dựa vào bản thân.

Nhưng sống trong nhung lụa bao năm, tiền tiết kiệm của họ cũng không nhiều.

Mặt mẹ tôi đỏ bừng, không thốt nổi một lời.

Bố tôi liền dùng thân phận cha để đè bẹp tôi.

“Con dù sao cũng là con của chúng ta, tiền của con chẳng phải là tiền của chúng ta sao? Tài sản của con lẽ ra cũng phải có phần của chúng ta!”

Tôi trầm giọng: “Con không đồng ý, bố mẹ không phục có thể kiện con ra tòa, nếu thẩm phán xử bố mẹ thắng, con không gì.”

Bố mẹ nhau, lập tức dập tắt ý định này.

Khả năng họ thắng kiện quá thấp, trong lòng họ tự biết, việc đòi tiền này nực đến mức nào.

“Trừ khi con giao tiền cho tôi giữ, nếu không, sau này coi như không có bố mẹ này nữa!”

Tình thân, trước đây tôi rất coi trọng.

Đáng tiếc, kiếp trước tôi đã rõ, bố mẹ tôi dường như không giống người khác.

Họ có thể dễ dàng bị người ngoài lừa gạt, họ cũng có thể không để ý đến cảm nhận của tôi, họ và Lâm Mặc không có chút quan hệ huyết thống nào, tùy tiện đưa t.h.i t.h.ể tôi đi hỏa táng, để Tống Hàm Hi dễ dàng thay thế vị trí của tôi…

Những hình ảnh quá khứ hiện lên trước mắt, ánh mắt tôi cũng hoàn toàn lạnh đi.

“Được, sau này tôi không có bố mẹ, bố mẹ cũng không có đứa con này.”

Hai người ngẩn ngơ một lúc lâu, dường như không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý như .

Nhưng lời đã ra, không thể thay đổi nữa.

Hai người thất thểu rời đi.

Tống Hàm Hi khi rời đi, cái đuôi dường như sắp vểnh lên tận trời.

“Tôi đã rồi mà, tôi nhất định sẽ trở thành con duy nhất trong nhà.”

“Tống Hàm Hi, những ngày khổ sở của cậu sắp đến rồi!”

Tôi mỉm .

“Cố lên, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày 30 rồi.”

14

Không còn là con của An Hàn và Tô Lâm, tôi cũng không cần mềm lòng nữa.

Liên hệ với công ty môi giới nhà đất, tôi bán căn biệt thự họ đang ở.

Tôi dẫn nhân viên đến lấy nhà, An Hàn và Tô Lâm giận dữ.

“Sao con dám bán nhà của chúng ta!”

Tôi nhàn nhạt đáp: “Chỉ vì căn nhà đứng tên tôi, lý do này đủ chưa?”

Họ trừng mắt chúng tôi ký hợp đồng, Tống Hàm Hi vẫn không ngừng kêu bên cạnh.

“Bác trai bác , hai người không thể để ta bán nhà, bán rồi sau này con ở đâu?!

“Đây không phải là nhà của hai người sao?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...