1
Ba năm sau, tôi lại gặp Tạ Đình tại tang lễ của ông cụ nhà họ Tạ.
Anh ấy đứng thẳng, dáng vẻ cao lớn trong bộ đồ đen, xuống tôi.
“Đây là vợ mới của ông nội sao?”
Giọng nhẹ nhàng, đầy vẻ mỉa mai.
Tôi cúi đầu, không gì.
Em ấy, Tạ Nhan, tiến lên trước, mặt đầy khinh miệt.
“Chưa có đăng ký kết hôn, cũng chưa tổ chức lễ cưới, gì mà gọi là vợ?”
Cô ấy nhạo, “Rừng càng lớn thì càng lắm loại người, bây giờ có mấy người, vì tiền mà chẳng cần đến mặt mũi.”
Những khách mời dự tang lễ bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tạ Nhan liền lớn tiếng:
“Giang tiểu thư muốn bà nội tôi, đúng là còn quá trẻ, hay là đi đứng sang bên khách cho đỡ ngại nhé, đừng để người ta vào mặt.”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngay lập tức chạm vào mắt của Tạ Đình.
Ánh mắt của ấy vẫn như ba năm trước, không đậm không nhạt.
Vẫn như ngày nào.
Dường như tôi chẳng có tư cách đứng trong Tạ gia, cũng chẳng có tư cách lọt vào mắt của ấy.
Tôi khẽ , đưa tay che miệng.
“À… là sao? Nhưng tuần trước ông nội các người còn nắm tay tôi, muốn tặng căn biệt thự ở Lâm Giang Loan cho tôi, và thêm 5% cổ phần của Tạ Thị. Video vẫn còn trong điện thoại tôi, có muốn tôi phát lên cho mọi người xem không?”
Cả đám đông ồn ào hẳn lên, Tạ Đình cau mày, còn Tạ Nhan thì tròn mắt tôi, tay chỉ thẳng, tức đến run rẩy.
“Cô, … ông nội lúc cuối đã mất trí rồi, sao lại có thể vô liêm sỉ như ! Cô nghĩ Tạ gia là gì hả?”
“Là gì à?” Tôi nhẹ, “Là nhà của tôi.”
“Cô!”
“Tạ Nhan.”
Tiếng của Tạ Đình vang lên, lập tức không gian trở nên im ắng.
Khí chất lãnh đạo và sự uy nghiêm tự nhiên của ấy thật sự vượt trội, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút ánh .
Anh bước vài bước về phía trước, không thèm liếc tôi một cái, mà hướng về phía những người nhà Tạ gia.
“Cái trò cưới để lấy may là do ai bày ra thì về sau đóng cửa lại mà , hôm nay tốt nhất mọi người nên ngoan ngoãn một chút. Ai mà chuyện trong ngày hôm nay, đừng trách tôi không khách sáo.”
Nhìn thì có vẻ như đang cảnh cáo những kẻ mưu mô trong Tạ gia, tôi biết rõ, lời đó là dành cho tôi.
“Còn Giang…” Anh ấy nghiêng đầu, ngừng lại một chút.
“Nếu ông nội đã thích Giang tiểu thư, thì cứ theo ông mà đưa tiễn lần cuối đi.”
“Anh trai!”
Không để ý đến Tạ Nhan, ấy tiếp tục bước đi, lúc lướt qua tôi thì khẽ dừng lại, mắt thẳng về phía trước.
“Nhưng Giang tiểu thư, đôi khi tính toán quá nhiều, thường sẽ chẳng như ý muốn.”
Ha.
2
Tôi nghiêng đầu, “Sai rồi.”
Tạ Đình sững lại, cau mày, “Gì cơ?”
Tôi chỉ vào mình, “Anh không nên gọi tôi là Giang tiểu thư, mà nên gọi là…”
“Bà nội.”
“…..”
Tuyệt vời.
Khuôn mặt luôn bình thản của Tạ Đình lập tức đen lại.
Tôi không thể kiềm chế một chút cảm giác thỏa mãn của mình, ngay sau đó niềm vui nhỏ bé đó chuyển thành cơn đau.
“Chát!”
Tạ Nhan lao tới tát tôi một cái, “Cô nghĩ đây là nơi nào hả! Một kẻ tầm thường như mà cũng dám chuyện với trai tôi!”
“Loại người như đúng là không biết xấu hổ, giống hệt như mẹ ruột của , chỉ biết…”
Tôi nghiêm giọng ngắt lời: “Cô vừa gì?”
“Tôi có sai không?!” Tạ Nhan hơi run rẩy, ngay lập tức chống nạnh, “Nếu không phải là con riêng của Giang gia, thì sao Giang gia lại bán để cưới lấy may chứ…”
“Đủ rồi!”
Tạ Nhan khựng lại, run rẩy.
“Giang tiểu thư.” Tạ Đình tôi. “Nếu còn tiếp tục chuyện ở đây, tôi sẽ bảo vệ sĩ đưa ra ngoài.”
Khuôn mặt lo lắng ban nãy của Tạ Nhan ngay lập tức chuyển thành vẻ đắc ý, ta vội chạy tới ôm lấy tay Tạ Đình, ngẩng cao cằm tôi.
“Anh trai, đứng gần ta em cũng thấy bẩn.”
3
Giới thượng lưu ở Hải Thành không lớn lắm, chuyện ồn ào tại đám tang hôm qua đã nhanh chóng lan đến tai mẹ ruột tôi ngay sáng hôm sau.
Bà gọi tôi đến nhà.
Khi tôi đến, bà đang móng, vừa thấy tôi là bà đã mắng ngay:
“Con bị sao thế? Con tự rẻ rúng bản thân đến mức phải vợ nhỏ cho một ông già sắp chết? Thế chưa đủ, con còn để bị con nhãi nhà họ Tạ đánh trước mặt bao nhiêu người. Con có biết ngoài kia người ta gì về con không? Đến mức mẹ không dám mở miệng lại luôn đấy!”
“Sao con lại để cho bố con và mẹ kế hỏng cả đời mình như ? Con chẳng màng đến danh dự của mình nữa à? Con còn giấu mẹ, rồi sau này ở Hải Thành ai còn dám lấy con? Mẹ đúng là phí công nuôi dạy con đàng hoàng tử tế.”
Tôi im lặng một chút rồi nhẹ nhàng : “Bây giờ chỉ có Tạ Thị mới cứu Giang Thị.”
“Con bị điên rồi à!” Mẹ tôi tức giận đến mức mặt trắng bệch. “Bà nội con đã mất lâu rồi, Giang Thị đã bị bố con và đám họ hàng nát rồi. Con là con , chỉ cần kiếm người đàn ông giàu có mà gả đi thôi, con cái sau này có mang họ Giang đâu mà con phải lo nhiều như thế? Con đang cố chấp cái gì ?!”
Cố chấp điều gì sao? Có lẽ là vì cảm chân thành mà bà nội đã dành cho tôi.
Giang Thị không lớn, tôi không thể đứng công ty mà bà nội tôi một tay gầy dựng, bị hủy hoại trong tay bố tôi.
“Nhìn xem con đã biến mình thành cái bộ dạng xấu xí này, đúng là uổng công mẹ sinh con ra xinh đẹp thế!”
Không gian chìm trong im lặng, tôi không đáp, còn bà thì ném cho tôi một tập tài liệu.
“Trong này là thông tin về con trai út Chung gia, vừa mới về nước. Nghe tư tưởng cởi mở, chắc không quan tâm đến mấy chuyện phiền phức của con đâu.”
“Bảo con sửa soạn lại, mẹ sắp xếp cho con đi gặp mặt, mau mau mà gả đi để mẹ đỡ phải lo lắng.”
Tôi lắc đầu, đưa tập tài liệu lại cho mẹ, “Con không đi, mẹ đừng bận tâm.”
“Sao bây giờ con lại ngang bướng thế này?!” Mẹ tức đến mức tay cũng run rẩy. “Ngày bé con ngoan lắm mà, con bây giờ thành ra cái gì thế này?!”
Thành ra cái gì sao?
Có lẽ đúng như Tạ Đình , tôi là một người luôn tính toán từng bước.
Vì từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống với sự tính toán cẩn thận.
Trước năm mười tuổi, tôi phải biến mình thành đứa trẻ ngoan nhất trên đời, vì mẹ tôi bảo, chỉ khi tôi ngoan ngoãn và dễ thương, bố tôi mới đưa hai mẹ con tôi về nhà.
Đúng là từ nhỏ tôi đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, tôi biết cách người lớn vui lòng, biết lúc nào tươi sẽ khiến họ hài lòng nhất, lúc nào nghiêng đầu sẽ đáng nhất, và lúc nào chu môi sẽ tan chảy trái tim họ.
Nhưng sau này tôi hiểu ra rằng, thật ra bố tôi sẽ không bao giờ đón tôi và mẹ về.
Người mà tôi cố gắng lấy lòng từ đó trở đi, chính là mẹ tôi.
Vì tôi đã nghe thấy mẹ với trai rằng, bà sẽ gửi tôi đi.
Tôi đã cố gắng để trở nên ngoan ngoãn, biết điều. Tôi dậy sớm nấu bữa sáng cho mẹ rồi mới đi học, giặt quần áo bẩn mà mẹ tiện tay ném xuống đất, và cầm bài kiểm tra điểm tối đa như một món quà để khoe với bà.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị gửi đi.
Mẹ tôi có thai, sắp kết hôn với một người giàu có. Đối phương là một người đàn ông họ Hàn, một đại gia mới nổi, không quan tâm đến quá khứ của mẹ, lại có vấn đề với tôi.
Lúc đó, mẹ bảo tôi, “Con ngoan như thế, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, đúng không?”
Mẹ rằng, bố tôi cả đời này sẽ không cưới mẹ vào nhà . Vợ của ông trong một tai nạn xe hơi đã bị thương khi cứu ông, không thể sinh con, nên ông sẽ không ly hôn với bà ấy.
Mẹ , mẹ đã lớn tuổi rồi, kết hôn với Hàn là cơ hội cuối cùng của mẹ.
Vì , mẹ đã dẫn tôi đến nhà họ Giang, ầm ĩ đòi bố nhận nuôi tôi.
Trước khi bước vào, mẹ dặn tôi phải thể hiện thật tốt, rằng một đứa trẻ như tôi thì ai cũng sẽ quý.
Nhưng hôm đó, tôi đứng ngơ ngác giữa phòng khách, bị các người lớn hai bên xô đẩy qua lại. Trong lúc loạng choạng, tôi quên mất cách phải tỏ ra đáng thế nào.
Tôi chỉ nhớ cha ruột tức giận chỉ vào tôi, “Đần thế này, chắc không phải bị ngốc đấy chứ? Đừng hòng vứt cái gánh nặng này cho tôi.”
Mẹ thì sốt ruột, liên tục thúc giục tôi, “Cười đi con, lên nào! Bình thường con thông minh lém lỉnh, tươi lắm cơ mà?”
Sau đó, chính bà nội là người quyết định nhận nuôi tôi.
Bà nội rất bận rộn, bà một người giúp việc chăm sóc tôi. Nhưng từ ngày đó, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, tôi đứng một mình giữa một đầm lầy hoang vắng, gọi mãi không ai trả lời.
Tôi sợ hãi vô cùng, sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Vì thế, tôi bắt đầu học cách hài lòng mọi người trong Giang gia, tìm đủ mọi cách để họ thích tôi. Cứ thế mà lớn lên.
Tôi hòa đồng với mọi người, cũng giữ khoảng cách với tất cả.
Thay vì dâng hiến cảm rồi nhận lại tổn thương, tôi thà giữ mối quan hệ bề ngoài để đạt những gì mình mong muốn.
Đó đã trở thành nguyên tắc duy nhất của tôi, cho đến khi tôi gặp Tạ Đình và ngốc nghếch mà phải lòng ấy.
Tôi đã nhiều chuyện ngu ngốc, mơ tưởng rằng cảm chân thành sẽ đổi lấy cảm chân thành.
Nhưng sự thật đã chứng minh, vỡ nguyên tắc, sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp.Trên xe của Cố Cảnh Uyên.
Tài xế liên tục kính chiếu hậu, gương mặt tối sầm của Cố Cảnh Uyên.
“Cậu chủ, mình thật sự mặc kệ Lâm luôn à?”
Nghe , Cố Cảnh Uyên lạnh lùng :
“Cô ta, thì liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.”
“Không hề có quan hệ máu mủ, nhà họ Lâm nuôi ta hai mươi mấy năm, thế là quá đủ rồi.”
Tài xế im lặng hồi lâu rồi lại mở miệng:
“Nhưng mà mấy năm trước, nhà họ Lâm sản, đều nhờ Lâm gánh vác mới vực dậy Lâm thị như bây giờ —”
Cố Cảnh Uyên cau mày:
“Cũng là vì ta nợ nhà họ Lâm.”
Anh ta lạnh nhạt tiếp:
“Lần này cứ xem như cho ta một bài học.”
“Dù gì, mấy con mèo con không nghe lời, thì cũng nên dạy dỗ một chút.”
6
Trong xe.
Áo sơ mi của Tống Bạc Ngôn có mùi thơm nhẹ của nước hoa Black Opium, quyến rũ và dễ khiến người ta đắm say.
Còn phảng phất mùi thuốc lá thoang thoảng.
Tôi bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ hút thuốc – lạnh lùng, cấm dục, quyến rũ đến nghẹt thở.
Tôi phản xạ hỏi: “Anh hút thuốc hả?”
Tống Bạc Ngôn tưởng tôi chê.
Ánh mắt loé lên chút hoảng loạn, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.
Anh lạnh lùng :
“Nếu em không muốn mặc thì trả lại đây. Anh hút thuốc hay không, liên quan gì đến em?”
Tôi :
“Đã cho em rồi thì là của em, không lấy lại.”
Tôi cầm áo sơ mi lau tóc.
Tống Bạc Ngôn cố gắng kiềm chế, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Nhưng đêm mưa đen kịt ngoài kia lại phản chiếu rõ mồn một cảnh tôi đang lau tóc trên cửa kính.
Rõ nét không sót một chi tiết nào.
Anh bắt đầu thấy bực bội, vô thức đưa tay mò tìm điếu thuốc.
Nhưng rồi lại rút tay về, cố gắng kìm nén.
Dòng bình luận hú hét như chuột chũi:
【Tống cẩu không dám hút thuốc, sợ vợ chê.】
【Tống cẩu: Mình hút thuốc là mình sai, liệu vợ có còn thích mình nữa không, trời ơi phải sao đây?】
【Về nhà là cai thuốc liền.】
【Cô ơi, quay lại đi, tôi không tin mắt không dao . Tống cẩu luyện cơ nhiều năm là để chờ khoảnh khắc này đó!】
Tôi lau tóc xong, đưa lại áo cho Tống Bạc Ngôn.
Cơ bụng của – đường nét rõ ràng, mạnh mẽ – cứ thế lộ ra trước mắt tôi.
Đúng thật là đẹp không chỗ chê.
Còn ngon hơn nhiều so với gã trai cũ bỏ rơi tôi giữa mưa.
Thấy tôi , tai lại đỏ hơn.
Tống Bạc Ngôn mặt không biểu cảm, mặc lại chiếc áo sơ mi còn ướt một nửa:
“Cô Lâm ơn quản cho tốt ánh mắt của mình.”
“Chẳng lẽ… trai không có cơ bụng à?”
Dòng bình luận nổ tung:
【Trời ơi tôi mê mấy màn “tranh cường tranh sủng” kiểu này lắm, cho thêm nữa đi!】
Tôi bật miệng đáp ngay:
“À — em đâu có trai đâu.”
Tống Bạc Ngôn sững người.
Hàng mi khẽ run.
Anh tôi với vẻ không thể tin nổi:
“Em… em chia tay rồi à?”
7
Dòng bình luận nhao nhao kéo tới:
【Tống cẩu: Cuối cùng em cũng chia tay rồi, hu hu hu, chờ lâu lắm em biết không?】
【Tống cẩu sắp vui đến phát điên, về nhà phải khui sâm-panh ngay lập tức.】
【Tống cẩu giờ chỉ muốn quỳ xuống tỏ cầu hôn luôn thôi!】
Tôi gật đầu:
“Ừ, mới chia tay đó. Anh ta chê em là đồ giả, muốn đính hôn với tiểu thư hàng thật giá thật.”
Tống Bạc Ngôn bật khẩy:
“Nhưng cũng đâu thể vứt em giữa đường thế , dù gì hai người cũng từng là thanh mai trúc mã.”
Dòng bình luận túa ra:
【Tống cẩu, nhận đi, rõ ràng là đang ghen đó.】
【Cô à, dỗ ấy đi chứ, không là tối nay ấy về nhà khóc mất.】
Tôi :
“Ha, gọi là thanh mai trúc mã chứ thật ra còn không thân bằng em với đâu.”
Tống Bạc Ngôn lại sững người.
Giây sau, bất ngờ kéo mạnh cổ áo tôi.
Chóp mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, bốn mắt thẳng.
Tống Bạc Ngôn khẽ :
“Cô Lâm xem, giữa hai ta bây giờ là mối quan hệ gì?”
8
Dòng bình luận rống lên như thú hoang:
【Cô , hôn ấy đi! Hôn ấy để khỏi cứng nữa!】
【Tống cẩu, trong lòng đang mong có “mối quan hệ” lắm đúng không, hí hí.】
【Tống cẩu mà còn chối nữa là sắp phải vào đoạn “truy thê nơi hoả táng” rồi đó nha.】
Khoảnh khắc đó, tôi run lên vì căng thẳng.
Lông mi dài, rõ ràng đến nỗi tôi có thể đếm từng sợi.
Không phải lần đầu tôi nhận ra rất đẹp trai.
Mặt như điêu khắc, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Trong đầu tôi toàn những mẩu truyện ngôn cũ kỹ.
Nếu muốn khiến đối phương khó xử — thì sao không hôn hắn luôn?
Và tôi… thật sự .
Tôi bất ngờ nhào tới, hôn một cái.
Môi tôi vừa chạm vào môi Tống Bạc Ngôn, mắt lập tức trợn tròn.
Dòng bình luận nổ tung lần nữa:
【Diễn biến này quá đã!!! Không theo nguyên tác nữa rồi, , em thật dũng cảm!!!!】
【Đây là nụ hôn đầu của Tống cẩu đấy!!! Về nhà ấy sẽ ba ngày không đánh răng, trốn trong phòng lén nhớ lại đấy!】
Đôi mắt Tống Bạc Ngôn thoáng hiện vẻ hoảng loạn hiếm thấy.
Anh buông tay khỏi cổ áo tôi.
Không tôi, quay đầu đi nơi khác.
Một lúc lâu sau, mới lấy lại vẻ bình tĩnh.
Nhưng vành tai vẫn đỏ như chảy máu.
Anh tôi, ánh mắt sâu hun hút như mực.
Rồi lạnh lùng :
Lâm Sơ Tịch, tưởng chỉ cần thế thôi… là khiến tôi rung sao?”
“Tôi cớ gì phải muốn một người phụ nữ… mà Cố Cảnh Uyên đã không cần nữa?”
Bạn thấy sao?