Cô ta níu lấy tay ta:
“Anh Cảnh Uyên sắp là vị hôn phu của em rồi… còn chị, chị đã mặc đồ của người đàn ông khác rồi, chẳng lẽ còn muốn cướp luôn ấy từ em nữa sao?”
Cha Lâm bước tới, giơ tay định tát tôi:
“Cô mặc đồ của thằng đàn ông lang bạt nào hả? Thật mất hết mặt mũi nhà họ Lâm!”
Cái tát còn chưa kịp rơi xuống, tôi đã bị Tống Bạc Ngôn kéo vào lòng.
“Là của tôi.”
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai tôi.
12
Tiếp đó là tiếng nhạt, pha chút bất cần từ Tống Bạc Ngôn:
“Giờ tôi nên gọi ông là gì nhỉ? Cựu… nhạc phụ đại nhân?”
Nghe xong, cha Lâm khựng lại.
Không kìm quay sang tôi:
“Có… có ý gì đây?”
Tống Bạc Ngôn nhàn nhạt:
“À không, giờ ông cũng chẳng phải là bố vợ chưa cưới của tôi nữa rồi.”
“Ban đầu tôi còn định dùng mảnh đất ở ngoại ô phía Tây Bắc Kinh sính lễ cầu hôn Sơ Tịch, tặng luôn cho nhà họ Lâm cơ.”
“Chỉ tiếc là ——”
Sắc mặt ông Lâm lập tức biến đổi.
Mảnh đất ở vùng ngoại ô đó có giá trị đầu tư cực lớn, là miếng đất béo bở ông ta nằm mơ cũng muốn có.
Chỉ tiếc, ông đang kẹt vốn, không đủ sức ra tay, cuối cùng mảnh đất ấy bị nhà họ Tống mua mất.
Vậy mà giờ —— Tống Bạc Ngôn lại định dùng nó để cầu hôn con ông?
Trước lợi ích to lớn, ông Lâm ngay lập tức đổi sắc mặt.
Lập tức rạng rỡ:
“Tôi đương nhiên vẫn là cha của Sơ Tịch rồi, đừng quên, tôi nuôi nó hơn hai mươi năm cơ mà.”
“Dù không có huyết thống, cũng là công ơn dưỡng dục chứ.”
Mẹ Lâm cũng biết rất rõ tầm quan trọng của mảnh đất kia.
Mẹ Lâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiền từ:
“Đúng , đúng , Sơ Tịch là con của chúng tôi mà.”
Tống Bạc Ngôn bật khẩy:
“Giờ thì biết là con rồi à?”
“Tôi không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi tôi không có mặt trong xe, thì mấy người còn định bắt nạt vợ tôi thế nào nữa.”
Nói xong, càng siết tôi vào lòng chặt hơn.
Cha mẹ Lâm bị cho đỏ mặt tía tai.
Thấy bố mẹ mình như , Lâm Phi Phi hơi bực:
“Ba mẹ, chẳng lẽ hai người không thương Phi Phi nữa sao? Anh Cảnh Uyên đã hứa sau này cầu hôn con sẽ tặng nguyên một tòa nhà đứng tên con đó!”
Nghe , sắc mặt cha Lâm mới dịu đi đôi chút.
Ông ta lùi lại một bước, giọng bình thản:
“Nhưng dù sao thì, quan hệ máu mủ vẫn là thứ quan trọng nhất từ xưa đến nay. Sơ Tịch sau này không còn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, … vẫn có thể thi thoảng ghé chơi.”
“Còn mấy thứ này, cứ mang hết đi.”
“Xem như là của hồi môn tôi tặng nó.”
Nhìn đống đồ đạc của tôi bị ném ra ngoài trong cơn mưa,
Tống Bạc Ngôn ôm tôi vào lòng, dứt khoát:
“Mấy thứ đó… không cần nữa.”
“Tôi sẽ đích thân chuẩn bị của hồi môn tốt hơn cho vợ tôi.”
Dòng bình luận bật lên:
【Aaaa Tống cẩu bá đạo bảo vệ vợ, đỉnh thật sự!】
【Tôi mê nhất những màn “vả mặt” như này, sướng quá trời!】
Ngay khi Tống Bạc Ngôn định đưa tôi lên xe,
Cánh tay tôi bất ngờ bị ai đó kéo lại.
Ánh mắt Cố Cảnh Uyên tối sầm.
Anh ta bóp tay tôi đến đau điếng.
“Mới chia tay mấy tiếng mà đã vội vàng ôm lấy một thằng đàn ông khác!”
“Bảo sao dứt khoát đến , thì ra là sớm đã cấu kết với Tống Bạc Ngôn rồi.”
Cố Cảnh Uyên bật lạnh:
“Hay là… cố như để khiến tôi ghen, để tôi hối hận, để thu hút sự ý của tôi?”
“Nếu chịu xin lỗi đàng hoàng, chịu mềm mỏng một chút, tôi vẫn có thể cân nhắc tiếp tục hôn ước giữa chúng ta —”
Lời chưa dứt, ta đã ăn trọn một cú .
Tống Bạc Ngôn xoa cổ tay, mở cửa xe cho tôi ngồi vào.
Sau đó đóng cửa xe lại,
Nhìn thẳng vào Cố Cảnh Uyên:
“Cố Cảnh Uyên, bớt mở miệng bẩn thỉu trước mặt vợ tôi đi. Ghen tuông? Thu hút sự ý của cậu? Cậu xứng sao?”
“Cậu thử cân lại đi, một thằng con rơi dựa vào buôn lậu mà leo lên, chẳng nổi tiếng bằng ai, chiều cao, nhan sắc, thân hình, gia thế, hay sự chung thủy — điểm nào đủ tuổi so với tôi?”
“Dùng cậu để chọc giận tôi? Cậu xứng sao?”
Nghe xong, mặt Cố Cảnh Uyên lúc xanh lúc đen.
Lâm Phi Phi đứng bên cạnh ta, lập tức không vui:
“Anh Cảnh Uyên, đang gì ? Anh chẳng phải đã hứa sẽ đính hôn với em rồi sao?”
Cố Cảnh Uyên hất tay ta ra.
Dòng bình luận lại hiện lên trước mắt tôi:
【Cười chết mất, nhà họ Lâm mà đòi gọi là ngày lành? So với nhà họ Vân thì đúng là một trời một vực.】
【Nếu này không bị trao nhầm lúc nhỏ, thì giờ chính là con duy nhất của gia tộc giàu nhất cả nước đấy!!! Quá khủng.】
【Bao giờ thì biết mình là cháu duy nhất của ông cụ nhà họ Vân đây, tôi hóng đoạn nhận người thân quá!】
【Xem ra hào quang nữ chính của Lâm Phi Phi sắp hết hiệu lực rồi, nên đi gia hạn với hệ thống đi là vừa.】
Thì ra,
Hào quang nữ chính của Lâm Phi Phi… còn cần phải gia hạn à?
Tôi thực sự rất mong chờ cái ngày mà ánh hào quang đó tắt hẳn.
Xem xem, ta sẽ rơi vào kết cục thế nào.
13
Tống Bạc Ngôn chẳng buồn thêm lời nào với bọn họ.
Anh mở cửa xe, rồi lập tức lên xe cùng tôi.
Đúng lúc xe lăn bánh, tôi quay đầu lại, thấy Cố Cảnh Uyên đứng đó, mắt đỏ hoe tôi chằm chằm:
“Sơ Tịch, nghe lời .”
“Chỉ cần em xuống xe bây giờ, hôn ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Em vẫn là người phụ nữ của – Cố Cảnh Uyên.”
Tống Bạc Ngôn tôi, tay siết chặt lấy tay tôi.
Anh đã bắt đầu hoảng.
Dòng bình luận nổ tung:
【Trời ơi, nam chính còn muốn cướp vai? Hệ thống định mệnh đâu rồi?】
【Hào quang nữ chính vô hiệu rồi à?】
【Cố Cảnh Uyên đâu có thật, chỉ là không cam lòng vì lòng chiếm hữu thôi!】
【Tống cẩu hoảng thật rồi.】
【Hu hu hu, đáng thương quá, cún nhỏ sắp tan nát cõi lòng rồi.】
【Cô à, nhanh dỗ ấy đi! Đừng bỏ lỡ người thật lòng mình, Tống cẩu mới là chân ái!】
Tôi xoay tay, ngược lại siết chặt lấy tay Tống Bạc Ngôn, đan mười ngón tay vào nhau.
Tôi ra cửa sổ, với Cố Cảnh Uyên:
“Xin lỗi , Cố tiên sinh. Tôi đã có vị hôn phu mới rồi.”
Cố Cảnh Uyên lạnh liên tục:
“Được lắm, đừng có mà hối hận.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh, bỏ lại ta phía sau.
14
Tống Bạc Ngôn buông tay tôi ra.
Anh lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách thường ngày.
Anh :
“Bây giờ em xuống xe, vẫn còn kịp quay lại với thanh mai trúc mã của em.”
Dòng bình luận nhảy loạn:
【Cô à, đừng tin lời ta! Nếu em xuống xe, ảnh sẽ lập tức đen hóa, nhốt em lại, khiến em mấy ngày không xuống nổi giường đấy!】
【Miệng đàn ông là cái bẫy, toàn lừa người thôi!】
【Vừa xuống xe, ảnh sẽ biến thành tổng tài bá đạo chiếm hữu, khóa em lại, không cho ai đụng vào luôn!】
【Tống cẩu nhịn bao nhiêu năm rồi, giờ mới có em, đừng khiến ảnh đau lòng!】
【Thú thật đi, tôi cũng hơi mong xuống xe thật đấy, để còn xem cảnh phản diện đen hóa, nhốt nữ phụ, ngược luyến đầy kịch tính, tôi mê mẩn mấy đoạn đó lắm!】
Tôi dòng bình luận, tim hơi run.
Người đàn ông trước mắt vẫn là dáng vẻ cấm dục, kiềm chế như thường, hoàn toàn không giống cái kiểu độc chiếm hung hãn trong lời đồn.
Nhưng mà… vì sự an toàn thể chất và tinh thần của bản thân,
Tôi vẫn quyết định — không xuống xe.
Tôi lại nắm lấy tay .
Mỉm tươi rói:
“Anh là chồng em mà, sao em lại phải xuống xe đi tìm người khác chứ——”
Câu còn chưa dứt, Tống Bạc Ngôn đã cúi xuống, chặn miệng tôi lại.
Tôi sợ đến mức giãy giụa, liên tục vỗ vai :
“Có… có người mà——”
Xe vẫn còn có tài xế ngồi phía trước!
Tống Bạc Ngôn hơi ấm ức:
“Anh hôn vị hôn thê của mình thì sao chứ?”
Bạn thấy sao?