Quan Hệ Đặc Biệt [...] – Chương 4

15

Sợ tôi đổi ý.

Ngay ngày hôm sau, Tống Bạc Ngôn đã lập tức bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn, tổ chức đúng vào ngày sinh nhật tôi.

Cùng ngày hôm đó, nhà họ Lâm cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho “thiên kim thật” – Lâm Phi Phi.

Trước mặt toàn bộ truyền thông, họ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi.

Từ nay về sau, tôi không còn mang họ Lâm nữa.

Cũng cùng lúc đó, Cố Cảnh Uyên lấy ra chiếc nhẫn kim cương 5 carat mà ta từng đặt riêng cho tôi,

Cầu hôn Lâm Phi Phi ngay trước mặt công chúng.

Trong khoảnh khắc mà tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn…

Tại lễ đính hôn, Tống Bạc Ngôn công khai tuyên bố sẽ chuyển nhượng 80% cổ phần mình đang nắm giữ cho tôi,

Cùng với đó, mảnh đất mà mua đấu giá trước đây cũng dùng sính lễ.

Từ hôm đó, tôi chính thức trở thành nữ chủ nhân mới của tập đoàn nhà họ Tống.

Tôi từ chối nhận cổ phần, chỉ nhận lấy mảnh đất đó để bắt đầu sự nghiệp riêng.

Tôi muốn thành lập công ty của riêng mình.

Những nhân viên từng gắn bó với tôi trong thời gian ở tập đoàn Lâm thị cũng lần lượt chuyển sang đầu quân cho tôi.

Cổ phiếu của Lâm thị lao dốc không phanh ngay trong ngày hôm đó.

15

Còn Cố Cảnh Uyên, vì chuyện cầu hôn Lâm Phi Phi, khiến cả nhà họ Cố rối loạn.

Vốn dĩ địa vị của ta trong nhà không ổn định,

Giờ lại đính hôn với một “thiên kim thật” vô dụng, không biết gì như Lâm Phi Phi, lập tức bị coi là quân cờ bỏ đi.

Phần lớn công ty do ta điều hành bị thu hồi lại.

Anh ta rối ren, không xoay sở nổi.

Không có tôi bên cạnh trợ giúp, ta càng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Những người con cháu của dòng chính nhà họ Cố xưa nay vốn không ưa gì ta,

Giờ không còn tôi bảo vệ, Cố Cảnh Uyên chẳng khác nào mãnh thú bị dồn vào đường cùng.

Trong khi đó, việc kinh doanh của tôi ngày càng phát đạt.

Nhanh chóng vươn lên trở thành gương mặt mới nổi trong giới thương trường.

Trong thời gian đó, nhờ những dòng bình luận xuất hiện không ngừng, tôi tìm đến ông cụ nhà họ Vân để nhận tổ quy tông.

Ông đã lập tức cho xét nghiệm ADN khẩn cấp.

Kết quả chứng minh — tôi chính là cháu ruột của ông,

Là huyết mạch duy nhất còn lại sau vụ tai nạn của cha mẹ tôi — phu nhân và chủ nhân đời trước của nhà họ Vân.

Năm đó, mẹ tôi lâm bồn ngay trong xe trước khi gặp nạn, đưa đi cấp cứu, bị y tá trao nhầm cho nhà họ Lâm.

Chỉ trong chớp mắt, từ một khách hàng khó chiều mà tôi phải cẩn trọng tiếp cận,

Ông cụ nhà họ Vân đã trở thành… ông nội ruột của tôi.

Cảm giác như vừa tiết kiệm mấy đời phấn đấu.

Lúc tôi nhận ông người thân,

Ông ôm tôi bật khóc nức nở, một ông lão tóc bạc đã bao năm đau đáu tìm cháu thất lạc,

Không ngờ… cháu ông lại luôn ở ngay trước mắt.

Dạo gần đây, cuộc sống của tôi rất tốt.

Việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió,

Từ một “thiên kim giả” sắp sản của Lâm thị,

Tôi một bước hóa thân thành cháu duy nhất của nhà họ Vân — gia tộc giàu nhất cả nước.

Nói không vui… là dối.

16

Ngày sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội.

Vợ chồng nhà họ Lâm cũng vội vàng mang quà mừng tới để tranh thủ đầu tư.

Cùng đi còn có Cố Cảnh Uyên, ta định nhân cơ hội này giới thiệu một dự án mới với ông nội.

Lúc họ bước vào, Tống Bạc Ngôn đang đi lấy canh dưỡng dạ dày cho tôi.

Ông nội tôi, hiền từ:

“Tháng sau, ông sẽ chuyển hết cổ phần nhà họ Vân cho cháu. Ông cũng yên tâm về hưu rồi.”

Tôi nhào vào lòng ông, nũng nịu:

“Ông nội chưa già chút nào! Ông nội là trẻ nhất! Ông phải sống thêm một trăm năm nữa cơ!”

Ông ha hả:

“Một trăm năm nữa chắc ông hóa cổ vật mất.”

Ngay lúc hai ông cháu đang vui vẻ,

Từ góc phòng, Lâm Phi Phi thấy tôi.

Cô ta lập tức châm chọc:

“Ơ hay, chị cách nào mà bám vào nhà họ Vân thế, ăn lớn thật đấy.”

“Chị à, cũng đừng vì giận em mà tự hạ thấp mình, đi người của ông lão nhé.”

“Đừng quên là, chị vừa mới đính hôn với Tống Bạc Ngôn đó. Nếu ấy biết thì…”

Tôi nhướng mày ta:

“Thì… để ấy biết.”

Vừa dứt lời.

Như thể gọi hồn, Tống Bạc Ngôn xuất hiện ngay đúng lúc.

Cùng với đó là sự xuất hiện của nhà họ Lâm và Cố Cảnh Uyên.

Vừa thấy ông nội, Cố Cảnh Uyên ngẩn người, chuẩn bị mở miệng hỏi tôi và ông có quan hệ gì…

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng,

Thì đã bị Lâm Phi Phi cướp lời.

Cô ta lao tới, chỉ tay vào tôi, giọng đắc thắng:

“Anh Cảnh Uyên, đoán xem em vừa thấy gì?”

“Cuối cùng em cũng biết vì sao con tiện nhân này lại giành dự án mấy hôm trước rồi.”

“Cô ta có quan hệ mờ ám với ông lão kia!!”

Nói xong, ta quay sang Tống Bạc Ngôn đầy hả hê:

“Tống Bạc Ngôn, trên đầu là cả một cái sừng to đấy!”

17

Dòng bình luận nhảy ra:

【Nữ chính này đầu óc có vấn đề à, hahahaha ăn tát đến nơi rồi còn không biết.】

【Cô ta bị ám ảnh nữ giới à? Suốt ngày bịa đặt tin đồn, ganh ghét đàn bà con .】

【Cũng đúng thôi, tác giả truyện “vợ ngọt” viết nữ chính thì có gì khá hơn đâu.】

Tống Bạc Ngôn Lâm Phi Phi như đang một đứa ngốc.

Sau đó lặng lẽ lướt qua ta, đi thẳng đến bên tôi:

“Vợ à, uống chút canh cho ấm bụng.”

Lâm Phi Phi trừng mắt , không thể tin nổi:

“Cô ta cắm sừng rồi mà còn nhịn sao?”

“Anh bị NTR* hả?” (*bị cắm sừng trong các thể loại truyện)

Lúc này, ông nội Vân về phía cha Lâm giọng trầm xuống:

“Đây là đứa con ‘tốt’ mà ông nuôi dạy đó sao?”

Tống Bạc Ngôn dịu dàng gọi một tiếng với ông:

“Ông ơi, ông cứ yên tâm đi du lịch, ở nhà đã có cháu và Sơ Tịch rồi.”

Tôi khẽ , khoác tay ông nội:

“Đúng đó ông, ông đừng lo lắng.”

Cả nhà họ Lâm lập tức trừng lớn mắt.

Cha Lâm:

“Ông… ông nội? Chẳng lẽ ông cụ nhà họ Vân là ông nội của Tống Bạc Ngôn?”

Mẹ Lâm ngạc nhiên:

“Không phải chứ, thế thì bối cảnh cũng… quá khủng rồi?”

Cố Cảnh Uyên chau mày:

“Chắc là nhận họ thôi, trước kia Tống Bạc Ngôn từng xin hợp tác với ông cụ mà còn bị từ chối thẳng mặt cơ mà.”

Lâm Việt thì thẳng:

“Chắc là Tống Bạc Ngôn muốn lấy dự án nên mới đưa Lâm Sơ Tịch lên giường ông cụ chứ gì ——”

Khi cả bọn còn đang đồn đoán lung tung.

Ánh đèn sân khấu bỗng rực sáng.

Dưới ánh của tất cả khách mời,

Ông nội nắm tay tôi, rạng rỡ:

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là cháu ruột bị thất lạc nhiều năm của tôi — Vân Sơ Tịch.”

Tôi những gương mặt nhà họ Lâm đang ngẩn ngơ, khẽ cong môi nhẹ.

18

Dự án mà họ khao khát — dĩ nhiên chẳng có phần.

Cha Lâm giận tím mặt, tát Lâm Phi Phi mấy cái,

Rồi ép ta đến trước mặt tôi xin lỗi.

“Lâm Phi Phi mới là thiên kim thật của nhà họ Lâm đã chiếm lấy thân phận của Phi Phi bao nhiêu năm, thì giờ nên trả lại thôi ——”

“Làm ăn khó khăn quá, bất đắc dĩ.”

Nửa năm sau,Tôi và Tống Bạc Ngôn tổ chức hôn lễ như ý nguyện.

Những chuyện sau này, tôi chỉ nghe kể lại.

Nội bộ nhà họ Lâm nảy sinh xung đột,

Dưới áp lực sản, không ai còn quan tâm đến Lâm Phi Phi nữa.

Cô ta cuối cùng cũng kết hôn với Cố Cảnh Uyên như mong muốn,Nhưng sớm phát hiện, nhà họ Cố chẳng khác nào hố lửa nuốt người.

Nhà họ Lâm liên tục bắt ta gửi tiền về trả nợ,

Lúc đầu, Lâm Phi Phi còn chịu đưa.

Về sau, ta mặc kệ, lớn tiếng :

“Lúc trước không nuôi tôi, giờ lại muốn hút máu con ? Mơ đi.”

Còn mẹ Cố thì chưa từng thích ta.

Bà vốn tưởng sẽ cưới cháu duy nhất của nhà họ Vân — sống trong nhung lụa, danh tiếng bay xa.

Ai ngờ lại thành ra cưới về một thiên kim thật… chẳng có gì ngoài cái danh, mà nhà họ Lâm giờ cũng lụn bại.

Bà chỉ biết thúc ép Lâm Phi Phi sinh con trai.

Càng nhiều càng tốt — để tranh giành gia sản.

Thậm chí, lúc Lâm Phi Phi sắp sinh,Bà còn đặt lịch mổ đẻ trước với bệnh viện, không thèm hỏi ý ta.

Bà Cố nhất định bắt con trai đầu lòng phải sinh đúng ngày sinh nhật của ông nội Cố.

Chỉ có như mới dễ giành phần lớn tài sản thừa kế.

Cuộc sống của Lâm Phi Phi trở nên vô cùng khổ sở.

Còn cha mẹ nhà họ Lâm thì đã phải bán hết nhà cửa, siêu xe.

Lâm Việt thì đi shipper giao đồ ăn để sống qua ngày.

Để cứu vãn sản nghiệp, họ đã tìm đến tôi.

Nhưng tôi đã đóng cửa từ chối gặp.

Tôi chỉ chuộc lại căn biệt thự cũ cho họ ở tạm.

Còn lại, từ nay về sau, tôi sẽ không quan tâm đến họ nữa.

Coi như trả hết cái gọi là “ân dưỡng dục” năm xưa.

Sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện,

Tôi và Tống Bạc Ngôn cũng chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ trăng mật của hai đứa.

Cuối cùng thì — cũng đến lúc tận hưởng cuộc sống của chính mình rồi.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...