7
Tôi ngẩn ra, đang định mở miệng thanh minh rằng chúng tôi chỉ là đồng chí chiến hữu cách mạng…
Điện thoại tôi bỗng rung một cái.
Là tin nhắn từ Văn Kỳ.
【Giúp tôi.】
Tôi: 【Giúp kiểu gì?】
Văn Kỳ: 【Tùy sáng tạo. Miễn ta rút lui. Làm xong, tôi bao một tháng căng-tin, muốn ăn gì cũng .】
Mắt tôi sáng rỡ.
Một tháng! Món gì cũng chọn!
Thứ này không hốt thì đúng là đồ ngốc!
Giao kèo thành công!
Tôi cất điện thoại đi, lập tức nở nụ ngọt ngào xen lẫn một chút khí chất “chính cung nương nương”, quay sang kia.
“Xin lỗi nha, bị chị phát hiện rồi đó~”
Nói rồi, tôi chủ nghiêng người sát vào Văn Kỳ, đưa tay khoác lấy tay hắn, giọng ngọt như đường hàm chứa vị trà xanh nhẹ:
“Bạn trai em hơi hướng nội, không tùy tiện cho người khác WeChat đâu, nhất là… mã QR ấy.”
Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt với Văn Kỳ, giọng dẻo tới mức có thể bánh:
“Đúng không, ~?”
Văn Kỳ không gì, chỉ cúi đầu tôi.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia, cảm cuộn trào, không rõ là gì.
Tôi tưởng hắn bị hai chữ “ ” ngơ người, vội vã dùng tay kia chọc vào hông hắn nhắc nhở.
— Anh à, nhập vai đi chứ! Diễn là phải diễn cho tròn!
Cuối cùng Văn Kỳ cũng hoàn hồn.
Hắn bất ngờ vòng tay qua eo tôi, hơi dùng sức, kéo tôi dán chặt vào lòng mình.
Hắn cúi đầu xuống, mũi gần như chạm vào mũi tôi, giọng dịu dàng mà si mê:
“Ừ, mã QR của , chỉ chủ đưa cho một người.”
Hắn dừng lại một chút, mắt vẫn dán vào tôi không rời, nhẹ giọng bổ sung:
“Là em.”
Mặt kia lập tức tối sầm, trừng tôi một cái đầy hậm hực rồi quay người bỏ đi, gót cao gõ cộp cộp lên nền đất.
Nguy cơ giải trừ.
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, Văn Kỳ cũng rút tay về.
Tôi cúi đầu vuốt lại nếp váy, lơ đãng : “Văn Kỳ, câu lý do ban nãy hay đấy, ‘chỉ đưa mã cho người mình thích’, để lần sau tôi cũng dùng thử.”
“Đó không phải là lý do.” – Hắn bỗng mở miệng.
“Hả?” – Tôi chưa kịp hiểu.
Tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện hắn vẫn đang tôi, ánh mắt ấy… tập trung đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Hắn từng chữ từng chữ, rõ ràng mà chậm rãi :
“Tôi thực sự, chỉ chủ đưa mã WeChat cho một người.”
Lời vừa dứt, bờ sông đằng xa “bùm” một tiếng, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Ánh sáng đủ màu chiếu rọi bầu trời đêm, cũng phản chiếu trong mắt hắn.
Đôi mắt ấy, rực rỡ hơn cả pháo hoa.
Và… khiến người ta hoảng loạn hơn bất kỳ điều gì.
Tay tôi đang sửa váy, hoàn toàn dừng lại.
Đầu óc tôi – trống rỗng.
Khi tôi và Thư Diểu quay về ký túc xá, trong lòng ấy ôm một bó hoa hồng rực rỡ, cả người chìm đắm trong bong bóng màu hồng của .
Não trạng vừa mới mọc ra của một kẻ đang khiến ấy vô cùng kích , kéo tôi lải nhải kể lại toàn bộ quá trình tỏ , không sót một chi tiết.
Còn tôi, thì ngồi trên ghế, đầu óc mơ màng.
“Vãn Vãn, cậu sao thế?” – Thư Diểu cuối cùng cũng nhận ra tôi có gì đó không ổn, lo lắng vỗ nhẹ vai tôi.
Tôi ấy, ấp úng: “Cái đó… cậu với Văn Kỳ có quen thân không?”
“Không thân lắm, sao ?”
“Vậy cậu… có thể ngầm hỏi Lục Diễn giùm tớ xem, Văn Kỳ có… có thích ai không?” – Giọng tôi càng lúc càng nhỏ – “Nhớ là tuyệt đối đừng là tớ nhờ hỏi đó!”
“OK! Để tớ lo!” – Thư Diểu vỗ ngực cam đoan.
Vài phút sau, Thư Diểu cầm điện thoại, dùng ánh mắt cực kỳ vi diệu tôi rồi đưa màn hình ra.
Tôi cúi đầu xem thử, là đoạn chat giữa ấy và Lục Diễn.
Lục Diễn: 【Anh Văn , bảo “ai đó” tự hỏi ảnh đi, ảnh đảm bảo biết gì nấy, không giấu diếm.】
Lục Diễn: 【À mà này bảo bối, cái “ai đó” ấy là ai ? Cô nào mà có sức hút khiến Văn như công đuôi xòe thế? Nổi cả da gà nè.】
…
Tôi biết ngay mà, không thể trông cậy vào cái miệng như cái rây này .
Hay rồi đấy, thông tin leak thẳng tới chính chủ rồi.
“Vãn Vãn,” – Thư Diểu dè dặt dò hỏi – “Cái ‘ai đó’ ấy… chẳng lẽ là cậu? Cậu với Văn Kỳ…?”
Tôi không biết giải thích sao.
Vì trong lòng tôi có một suy đoán vừa hoang đường vừa táo bạo – Văn Kỳ, hình như… thích tôi.
Anh , chỉ chủ đưa mã QR WeChat cho một người.
Mà sau buổi tối hôm đó, dưới ánh đèn đường, ấy đã đưa mã ấy cho tôi.
Anh , giúp Lục Diễn theo đuổi Thư Diểu là “có mục đích khác”.
Cái “mục đích” đó… chẳng lẽ là vì tôi?
Chỉ vì tôi là thân của Thư Diểu, là “quân sư” của bên nữ, nên mới “chịu khó phối hợp” diễn cả một màn kịch “ song song – quân sư song song” này?
Khả năng đó khiến tim tôi đập loạn không kiểm soát.
Tôi gục xuống bàn, cảm giác hai má nóng đến mức có thể chiên trứng luôn rồi.
Đinh.
Bạn thấy sao?