9
Tôi vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng thay đồ, dùng mũ che tóc ướt, cuối cùng cũng bớt nhếch nhác.
Khi tôi mở cửa ra, định cảm ơn tử tế, thì đã đi mất rồi.
Sau đó, tôi trở lại lễ đường kịp lúc, không trễ giờ phát biểu.
Chiếc áo và mũ ấy tôi đã giặt sạch và luôn giữ trong tủ, vì không biết người đó là ai nên chưa từng trả lại.
Tôi chỉ nhớ, trên áo có mùi hương rất dễ chịu, giống như tuyết tùng.
Và bây giờ, Văn Kỳ , người đó… chính là .
Tôi bất giác nghiêng người lại gần, cách lớp hàng rào, khẽ hít một hơi thật sâu.
Đúng là mùi hương đó.
Giọng lười nhác mà ấm áp, cũng giống hệt như trong ký ức.
Bảo sao, lần đầu gặp mặt, tôi lại cảm thấy mùi hương trên người ấy… thân thuộc và yên tâm đến .
Thì ra, là .
Trận bóng rổ vừa kết thúc, Văn Kỳ lại tiếp tục vào sân chơi thêm một ván.
Tôi ngồi một mình trên khán đài, hồn vía lơ lửng.
Thư Diểu ngồi bên cạnh thì cứ liếc tôi hết lần này đến lần khác, ánh mắt không khác gì một con chồn tinh rắp tâm chuyện mờ ám.
Tôi liếc xéo nàng một cái: “Có gì thì luôn đi.”
Cô ấy lập tức ghé sát lại, hạ giọng đầy tò mò: “Vãn Vãn, cậu với Văn Kỳ đại thần rốt cuộc là quan hệ gì thế?”
“Tớ giúp cậu đương, coi như đồng chí không?”
Thư Diểu khì khì: “Được , hai người trước đây đã quen rồi, rốt cuộc là thế nào?”
Tôi kể tóm tắt cho ấy nghe chuyện “nhà vệ sinh ngập nước” đầy xấu hổ kia.
Nghe xong, Thư Diểu xoa cằm, vẻ mặt đầy suy ngẫm.
“Vậy là… sự thật chính là, hôm đó Văn Kỳ đại thần ngồi dưới lễ đường, vừa liếc mắt đã nhận ra cậu đang mặc áo của ảnh. Thế là lòng, dùng áo khoác mồi, âm thầm ‘câu’ cậu suốt một năm. Rồi thông qua tớ và Lục Diễn, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận, sau đó bày binh bố trận, từ từ chiếm lĩnh… ôi trời, đúng là một nam phụ âm hiểm kiểu mẫu!”
Tôi thấy ấy phân tích cũng… có lý.
Nhưng bỗng dưng tôi chợt tỉnh ra một chuyện.
“Khoan đã, khả năng phân tích của cậu không phải mạnh thế à? Thế sao đến chuyện của cậu thì lại hóa ngu ?”
Thư Diểu nhe răng , thần thần bí bí vỗ vai tôi một cái.
“Trong cuộc thì mù, đứng ngoài thì rõ. Tớ mà người khác đương, tỉnh táo đến mức chỉ huy đổ bộ Normandy luôn ấy. Nhưng đến lượt mình thì chỉ biết ‘a ba a ba’ thôi. Thế nên Vãn Vãn, cứ mạnh dạn mà đi! Từ giờ tớ là quân sư số một của cậu!”
“…”
Ừ, cái logic vòng lặp chết tiệt này.
Kết thúc trận đấu, bốn đứa tôi chẳng ai bảo ai, cứ thế đi về phía căn-tin.
Thư Diểu và Lục Diễn tay trong tay, ngọt như kẹo đường.
Còn Văn Kỳ, vừa tắm xong ở phòng thể thao, mặc áo thun trắng sạch sẽ, thong dong bước bên cạnh tôi.
Tôi đi nhanh, hắn cũng nhanh.
Tôi dừng lại, hắn cũng dừng theo.
Như một cái đuôi dai dẳng không dứt .
Mấy lần tôi định quay đầu hỏi hắn muốn gì, đến môi lại thôi.
Văn Kỳ cũng không chủ gì, cứ thế âm thầm “treo tôi” như một tay thợ săn kiên nhẫn, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Đáng ghét.
Văn Kỳ đúng là quá đáng ghét mà.
Tôi bặm môi, cuối cùng vỡ sự im lặng: “Văn Kỳ, mai tớ trả lại áo và mũ cho nhé.”
“Được.” – Hắn gật đầu rất dứt khoát.
Rồi lại bổ sung: “Nhưng chẳng phải bảo sẽ đãi tôi một bữa lớn sao? Muốn quỵt à?”
“Đãi!” – Tôi lườm hắn – “Chưa từng là không đãi. Hơn nữa, còn nợ tôi một tháng ăn căn-tin đó.”
“Vậy mai tôi tới tìm , tôi mời trước.”
“Tùy.”
Tôi cúi đầu, giả vờ nghịch điện thoại, che giấu gương mặt đang nóng bừng.
Trời ơi, sao cuộc trò chuyện này nghe cứ như đang… hẹn hò ?
Mang theo tâm trạng hỗn loạn không nên lời, hôm sau, tôi xách theo túi giấy đựng áo khoác, đứng đợi dưới ký túc xá.
Văn Kỳ đã chờ sẵn từ lâu.
Áo trắng quần đen đơn giản, đứng dưới nắng nhẹ, đẹp đẽ như tranh vẽ, khiến các nữ đi ngang phải ngoái liên tục.
Tôi bước tới, đưa túi giấy cho hắn: “Nè, giặt sạch rồi.”
Hắn đón lấy, tiện tay xách theo, chẳng buồn kiểm tra.
“Cảm ơn.”
“Tớ mới là người phải cảm ơn. Nếu không có , hôm đó tớ chắc mất mặt ở lễ khai giảng rồi.”
“Ừm.” – Hắn gật đầu, ra vẻ trịnh trọng – “Xem ra hôm ấy tôi ngại đông người nên đi vệ sinh ở cổng tây, là một quyết định sáng suốt.”
“Được rồi, có ‘thiên phú chọn toilet’.” – Tôi lẩm bẩm đáp, quay người đi song song với hắn ra cổng trường.
Khóe mắt tôi lướt qua bóng dáng Thư Diểu mặc áo hoodie xanh nõn chuối, đang chổng mông ra ngoài cửa sổ ký túc xá, vừa vẫy tay vừa giơ nắm khẩu hình “CỐ LÊN”.
Nhìn chẳng khác gì một con ếch bị điện giật.
…Lúc tôi quân sư, chắc không kỳ quặc đến thế chứ?
Bạn thấy sao?