Quay Về Để Đòi [...] – Chương 1

Bạn cùng phòng của tôi thích tụt quần tôi trước mặt mọi người.

Khi đang xếp hàng trong căn tin, ta bất ngờ kéo quần thể thao của tôi xuống, khiến tôi lộ cả quần lót trước hàng trăm người.

Lúc tôi đang học bài ở thư viện, ta lén mở khuy quần tôi trong lúc tôi chăm đọc sách, khiến khi tôi đứng dậy, quần tụt thẳng xuống đất.

Sau đó, thậm chí khi tôi đang thuyết trình trên lớp, ta cố ngáng chân tôi ngã, rách cả váy ngay trước mặt mọi người.

“Chỉ là tí thôi mà? Người thành phố các cậu đúng là nhạy cảm, ở quê bọn tôi chơi suốt. Với lại, cậu dáng đẹp thế, khoe tí thì sao chứ?”

Lần cuối cùng, khi tôi đang tham gia buổi phỏng vấn học bổng của trường, ta cố kéo váy tôi ngay trước mặt ban lãnh đạo. Kết quả là tôi bị đánh giá là “hành vi không đúng mực” và mất cơ hội học bổng. Tôi rơi vào trầm cảm và tự tử.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại ngày đầu tiên ta tụt quần tôi ở căn tin.

01

“Hahaha, Phương Thanh, quần lót gấu bông của cậu đáng ghê!”

Tiếng the thé quen thuộc như một nhát dao đâm vào tai tôi, kéo tôi tỉnh dậy khỏi cảm giác nghẹt thở của cái chết.

Cảm giác nước hồ lạnh lẽo tràn vào phổi vẫn còn in sâu trong cơ thể. Tôi lập tức thở hổn hển, tay run rẩy giữ lấy cạp quần.

Hàng trăm ánh mắt trong căn tin đổ dồn về phía tôi, có người khúc khích, có người giơ điện thoại chụp hình, có người huýt sáo trêu chọc.

Quần thể thao của tôi đang tụt xuống tới đầu gối, để lộ chiếc quần lót hoạt hình màu hồng trước bao ánh mắt.

Tô Tiểu Yến vẫn còn giữ tư thế vừa kéo quần tôi, khuôn mặt tròn trĩnh đầy vẻ hả hê, đôi mắt nhỏ long lanh đầy độc ác.

“Nhìn kìa kìa, Winnie the Pooh kìa!” Cô ta còn chưa thấy đủ, giơ tay định vỗ vào mông tôi.

Ở kiếp trước, tôi chỉ biết choáng váng và xấu hổ, cuống cuồng kéo quần lên rồi bỏ chạy trong tiếng nhạo của mọi người.

Từ ngày đó, tôi trở thành trò của cả trường. Đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ, xì xào.

Nhưng lần này—

“Chát!”

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ta bằng toàn bộ sức lực, âm thanh vang vọng khắp căn tin.

Tô Tiểu Yến bị tát lệch cả đầu, sững người, ôm lấy má đang sưng đỏ, không thể tin tôi.

“Phương Thanh, cậu… cậu dám đánh tôi?”

“Tôi đánh chính là cái đồ biến thái như cậu!” Tôi vừa nhanh chóng kéo quần lên, vừa lạnh lùng ta, ánh mắt đầy căm hận. “Tô Tiểu Yến, cậu bị điên à? Tụt quần người khác giữa nơi công cộng, cậu biết đấy là quấy rối dục không?”

Căn tin im phăng phắc, thay thế cho tiếng là những tiếng bàn tán thì thầm.

“Vãi thật, quá đáng quá rồi đấy.”

“Ừ, gì thì cũng phải có giới hạn chứ.”

“Đây mà là cái gì, rõ ràng là quấy rối dục còn gì.”

Thấy hình không ổn, Tô Tiểu Yến lập tức đỏ mắt, nước mắt tuôn như mưa: “Tôi… tôi chỉ với cậu thôi mà, con ở quê bọn tôi toàn chơi , tôi không nghĩ cậu lại giận dữ như thế…”

Vừa , ta vừa lấy tay áo lau nước mắt, đáng thương hết mức.

“Đùa á?” Tôi bật lạnh, bước đến gần ta, “Vậy giờ tôi cũng lại với cậu nhé?”

Nói rồi, tôi nắm lấy cạp quần ta, tác như sắp kéo xuống.

Tô Tiểu Yến hoảng loạn, mặt tái mét, hét lên giữ chặt quần mình: “Đừng! Phương Thanh, cậu điên rồi à! Đừng !”

“Sao thế? cậu vừa bảo là mà? Đến lượt mình thì lại không chơi à?” Tôi cố to để tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Tô Tiểu Yến khóc nấc, giọng méo xệch, “Tôi xin cậu, tôi không dám nữa! Bỏ ra đi mà!”

Tôi lạnh lùng vẻ thảm của ta, trong lòng dâng lên một cảm giác sung sướng tột cùng.

Ở kiếp trước, ta dựa vào việc tôi hay ngại, tính cách yếu đuối mà càng lúc càng lấn tới, liên tục bắt nạt tôi.

“Tô Tiểu Yến, nhớ cho kỹ.” Tôi buông tay ra, cúi người ghé sát tai ta, hạ giọng:

“Đây là lần đầu tiên… cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu. Nếu còn dám vào tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Nói xong, tôi đứng thẳng dậy, đảo mắt một vòng đám đông đang hóng chuyện, rồi lớn tiếng :

“Các học, ơn chứng giùm tôi. Vừa rồi Tô Tiểu Yến đã tụt quần tôi giữa chốn đông người — đây là quấy rối dục. Tôi đã chụp lại bằng chứng và sẽ ngay lập tức báo lên phòng công tác sinh viên.”

Cả căn tin xôn xao.

Tôi xách khay cơm, ngẩng đầu hiên ngang bước ra khỏi căn tin trong ánh mắt của mọi người.

Sau lưng vang lên tiếng hét hoảng loạn của Tô Tiểu Yến:

“Không phải mà! tôi không có ác ý! Phương Thanh, cậu không thể !”

Nhưng tôi không hề ngoảnh lại.

Kiếp này, tôi sẽ không để ta ức hiếp mình thêm một lần nào nữa.

02

Khi tôi quay về ký túc xá, hai cùng phòng khác là Lý Na và Triệu Vũ đều chưa về.

Tôi ngồi vào bàn học, lấy điện thoại ra và mở chế độ ghi âm.

Kinh nghiệm đau đớn từ kiếp trước dạy tôi rằng: đối phó với loại người như Tô Tiểu Yến, nhất định phải giữ lại bằng chứng rõ ràng.

Cửa ký túc xá bật mở, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tô Tiểu Yến đã trở về.

Khi vào phòng, trên mặt ta vẫn còn dấu bàn tay rõ ràng, mắt sưng húp như hai quả óc chó, trông cực kỳ thê thảm.

Vừa bước vào, ta liền “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại, tựa vào cửa thở hổn hển.

Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục lật sách.

Một lúc sau, ta bước đến bên bàn tôi, giọng nghẹn ngào: “Phương Thanh…”

“Có việc gì?” — tôi không ngẩng đầu lên.

“Cậu… cậu thực sự muốn báo cáo tớ sao?” Giọng ta run run như sắp khóc. “Tớ biết hôm nay tớ sai, thật sự tớ không cố ý cậu.”

Tôi đặt bút xuống, quay lại thẳng vào ta: “Không cố ý? Thế ý cậu là gì?”

Cô ta cắn môi, dường như đang cố tìm từ ngữ để biện minh: “Ở quê tớ, con tụi tớ hay kiểu đó, như vén váy hay tụt quần nhau, không ai coi là chuyện nghiêm trọng. Tớ tưởng… tớ tưởng tụi mình thân thiết nên cậu sẽ không để ý.”

“Thân thiết?” Tôi lạnh trong lòng.

Kiếp trước tôi cũng nghĩ như , cứ tưởng ta chỉ vô tư quá đà, nên hết lần này đến lần khác tha thứ.

Kết quả là sao? Cô ta đà lấn tới, cuối cùng nát cả cuộc đời tôi.

“Tô Tiểu Yến.” Tôi đứng dậy, từ trên cao xuống ta:

“Tôi không cần biết quê các người có phong tục gì, đây là trường S — không phải là cái làng của . Tụt quần người khác trước đám đông, người ta mất mặt — đó là quấy rối dục, là chuyện có thể báo công an, hiểu chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...