Quyền Nuôi Con Và [...] – Chương 8

8

Tôi quỳ rạp xuống đất, toàn thân vô lực.

Tôi cầu xin:

“Phó Duyên Thường, xin … xin cho em biết mộ của Tiểu Bảo. Em muốn gặp con, em muốn gặp nó…”

“Cô mơ đi, Giang Ly. Cả đời này, đừng mong gặp lại nó.”

Anh cúp máy.

Mọi thứ như ác mộng.

Tôi không tin.

Tôi lại gọi cho Giang Nghiệm.

Trong lòng ôm chút hy vọng mong manh – có lẽ chỉ là lời dối trá của Phó Duyên Thường.

Anh hận tôi, nên muốn tôi đau khổ.

Dù chỉ một tia hy vọng, tôi cũng bấu víu.

Ông trời sẽ không tuyệt với tôi đến chứ?

Tiểu Bảo là đứa trẻ tôi đánh đổi cả mạng sống mới sinh ra.

Nó yếu ớt từ nhỏ rất ngoan, dù đau đến mấy cũng không khóc.

Con bé như một thiên thần nhỏ bước vào đời tôi, vá lành trái tim rách nát của tôi.

Sao có thể… chết ?

Nhưng khi điện thoại kết nối, câu đầu tiên của Giang Nghiệm là:

“Giang Ly, Tiểu Bảo… không còn nữa.”

Tôi cầu xin Giang Nghiệm đưa tôi đến gặp Tiểu Bảo.

Nhưng ngay cả Phó Duyên Thường cũng không cho biết Tiểu Bảo chôn ở đâu.

Tôi ngồi bên bờ biển cho đến khi trời tối.

Ánh chiều cuối cùng cũng tắt hẳn, cả người tôi chỉ còn lại cái lạnh buốt tận xương.

Ban đầu tôi định nghe giọng con một lần rồi bước xuống biển, bây giờ, Tiểu Bảo của tôi đơn nằm dưới lòng đất… con có lạnh không, có đói không?

Chắc con sẽ sợ lắm nhỉ?

Sao tôi có thể bỏ mặc con mà đi ?

Tôi tự tát mình thật mạnh, đến khi mặt tê rát chẳng còn cảm giác.

Tôi hận bản thân, cũng hận Phó Duyên Thường – tại sao không thể chăm sóc con chúng ta thật tốt.

Tôi càng hận thế giới này, tại sao cứ hết lần này đến lần khác trêu tôi.

Tôi đã chấp nhận cái chết từ lâu, tại sao còn phải cướp đi người duy nhất mà tôi thương?

Con tôi… nó còn nhỏ như thế, ngoan như thế, nó đã gì sai?

Tôi tỉnh táo lại.

Chết là chuyện sớm muộn, giờ tôi phải tìm cách gặp con.

Tôi lập tức mua vé máy bay trong đêm, bay về A City.

Dựa theo địa chỉ ghi trong điện thoại, cuối cùng tôi tìm đến nơi ở của Phó Duyên Thường.

Anh không muốn gặp tôi.

Tôi chỉ quỳ ở trước cửa, đợi đến khi nào chịu mở cửa thì thôi.

Cuối cùng, sau một đêm đầu óc quay cuồng, mở cửa.

Hốc mắt thâm đen, râu ria lởm chởm.

Trong mắt là sự rỗng tuếch.

“Cút!”

Tôi khó khăn cất lời:

“Phó Duyên Thường, xin … cho tôi gặp Tiểu Bảo lần cuối. Tôi không cố ý, tôi có nỗi khổ riêng.”

Giờ đây, tôi chẳng quan tâm đến gì nữa.

Tôi chỉ muốn cho tôi biết nơi con nằm lại.

Tôi kể với chuyện tôi bị bệnh.

Sắc mặt thay đổi liên tục.

“Giang Ly, lý do của thật vụng về. Alzheimer à? Cô bị ung thư chắc còn đáng tin hơn.”

Tôi chua chát.

“Đúng là thật. Còn cuộc gọi mà , lúc đó em hoàn toàn không nhớ gì cả, em chẳng biết chuyện gì, nên mới những lời đầy sợ hãi với người lạ như .”

Ánh mắt u ám, giọng đầy châm chọc:

“Vậy cuộc gọi năm đó gọi cho , như cũng là do bệnh sao?”

Tôi cúi đầu.

Tôi thật sự đã bệnh rồi.

Nhưng rõ ràng, không tin.

“Sao không giải thích nữa? Tiếp tục đi chứ, Giang Ly, biết đâu lần này tôi tin thì sao.”

Tôi muốn mở miệng giải thích.

Nhưng cổ họng nghẹn cứng, không phát ra tiếng nào.

Nỗi sợ hãi trùm kín, như có một bàn tay bóp nghẹt cổ họng tôi.

Tất cả lời muốn đều bị mắc kẹt trong lòng.

Thấy tôi không đáp, mất kiên nhẫn:

“Đừng để tôi thấy nữa, Giang Ly. Không thì tôi không chắc mình sẽ kiềm chế đâu.”

“Tôi thật sự muốn bóp chết .”

Tôi cố sức lắc đầu.

Nhưng cơ thể chỉ cứng đờ.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Từng chút từng chút lăn xuống má.

Anh liếc tôi một cái, khóe môi nhếch lên nụ khinh bỉ.

Rồi đi thẳng qua người tôi, không quay đầu lại, bỏ mặc ánh mắt đầy cầu xin, đầy tuyệt vọng của tôi.

Không biết qua bao lâu, toàn thân tôi mới cảm thấy cứng ngắc, đau nhức.

Tôi biết sẽ không cho tôi biết.

Tôi chỉ còn cách âm thầm theo dõi .

Anh nhất định sẽ đến thăm Tiểu Bảo.

Cho dù có những lúc tôi quên mất mình đang ở đâu, đang gì.

Nhưng tôi vẫn sẽ ghi vào điện thoại để nhắc bản thân.

Tôi sợ, sẽ đến một ngày, tôi ngay cả cách dùng điện thoại cũng không biết, chữ cũng không nhận ra, thậm chí quên mất mình là ai.

Nghĩ đến đó, lòng tôi như đóng băng.

Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, quá sức chịu đựng.

May mà sau đó, cuối cùng tôi cũng đợi ngày đó.

Phó Duyên Thường mặc một bộ vest đen vừa vặn.

Trên tay cầm một bó hoa cẩm chướng trắng, nhẹ nhàng đặt trước mộ của Tiểu Bảo.

Gió thổi mạnh, tôi không nghe rõ gì với con.

Anh đứng rất lâu, đến khi tôi ngủ thiếp đi rồi tỉnh lại, mới rời đi.

Trời đã sẩm tối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...