18
Thế tôi vẫn không thể rời đi.
Bữa ăn này của Hạ Tư Dư là tiệc gia đình.
Nghe thấy tĩnh bên ngoài, bố mẹ ta liền từ phòng riêng bước ra, lập tức thấy tôi.
Cơn giận vì vụ bỏ trốn trong lễ cưới lập tức bùng lên.
Cô Trình nhất quyết không cho tôi đi, còn nhất định phải chuyện rõ ràng.
Tôi bị bà kéo vào phòng riêng.
Cả một đám họ hàng nhà họ Hạ ngồi đó, ánh mắt như hổ rình mồi chằm chằm tôi.
“Tiểu Doãn, nhà bác cũng đâu có đối xử tệ với cháu?
Tuy điều kiện nhà cháu bình thường, nhà bác chưa từng xem thường cháu!”
Câu này, bố mẹ Hạ Tư Dư đã với tôi không biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi sớm đã biết…
Ngay khi họ ra câu đó, họ đã xem thường tôi rồi.
Cô Trình tiếp tục :
“Sao cháu lại vô trách nhiệm như ? Nói bỏ là bỏ, mà cái người cướp dâu đó là ai?
Bạn trai cũ à, hay là người thứ ba chen vào lúc cháu đang quen con trai ?
Con trai vừa giàu lại vừa đẹp trai, sao cháu vẫn không biết đủ?
Với điều kiện như cháu, còn tìm ai tốt hơn nữa?”
Lời chất vấn của họ như đạn pháo nã tới tấp.
Làm cha mẹ, ai cũng tiêu chuẩn kép như sao?
Câu của Hạ Tư Dư trong lễ đính hôn.
Trong mắt họ lại trở thành “lời chân thật”, là con trai họ bị tôi tổn thương.
Còn tôi bỏ trốn trong lễ cưới, lại bị xem là vô trách nhiệm, là ngoại .
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn mà bật .
“Còn ? Cười cái gì mà ? Trời đất ơi, cái con bé này, tặc tặc tặc, mặt dày đến mức… ”
“Mẹ, đủ rồi.”
“Tôi cứ đấy! Hôm nay nhất định phải rõ, con bé này ngoại từ bao giờ!”
“Tĩnh Giai không ngoại .”
“Nếu không ngoại , sao lại chạy theo thằng đàn ông khác? Cả đám cưới bị nó tan, nhà họ Hạ chúng tôi bị mất hết mặt mũi!”
“Không phải ấy, là con!”
Hạ Tư Dư đột nhiên hét lên.
Làm tất cả mọi người đều giật mình.
“Là con có lỗi với Tĩnh Giai, là con không muốn cưới nữa.
Là con đã ngoại , nên mới mặc kệ để ấy .
Không có người đàn ông nào hết, người cướp dâu đó là diễn viên do con .”
“Con điên rồi à?!”
“Con không tôn trọng Tĩnh Giai trong lễ đính hôn, để ấy đòi lại thể diện trong lễ cưới, là điều đáng.”
“Đừng hỏi nữa. Nếu mọi người vẫn không chịu buông tha cho ấy—”
Hạ Tư Dư ngừng lại một chút, vô cùng bình tĩnh :
“Vậy thì ngày mai con sẽ cạo đầu vào chùa.”
“Ối trời ơi, có cần nghiêm trọng không?”
“Cũng chỉ là gọi con bé tới để hỏi vài câu thôi mà.”
Nhà họ Hạ chỉ có một mình Hạ Tư Dư là con trai.
Anh vừa muốn đi tu, ai nấy đều tái mặt, hoảng hốt.
Cuối cùng tôi cũng thoát ra .
Lúc tiễn tôi ra ngoài, Hạ Tư Dư tỏ ra vô cùng áy náy.
“Xin lỗi em, đã lỡ bữa tối của em.”
“Không sao, em đang định đổi sang quán khác ăn, chắc quán này không hợp mệnh với em.”
Hạ Tư Dư gượng.
Anh tiễn tôi ra tận cửa.
Cuối cùng cũng ngẩng đầu tôi một lần.
Cái đó chứa đầy cảm , mắt cũng đã đỏ hoe.
Tôi không kìm mà hỏi:
“Hạ Tư Dư, có phải đã biết hết mọi chuyện rồi không?”
Anh mấp máy môi, giọng rất nhỏ.
Tôi hỏi: “Anh gì? Em không nghe rõ.”
“Không có gì.”
Hạ Tư Dư vẫy tay với tôi,
“Đi ăn đi, đừng để đói.”
“Ừ.”
Tôi không chào tạm biệt , cũng không ngoảnh đầu lại, bước đi thẳng.
Đi một đoạn rất lâu, rất lâu, đến mức tôi phải hỏi:
“Tĩnh Tĩnh, sao cậu im lặng mãi thế? Cậu còn cảm cũ à?”
Tôi mới giật mình hoàn hồn.
Tình cũ thì không còn.
Chỉ là… tôi đã nghe thấy câu mà Hạ Tư Dư không dám to.
Anh :
“Nếu ở bên khiến em bất hạnh… thì nguyện buông tay.”
19
Tôi nhớ lại tiết trong nguyên tác.
Sau khi kết hôn với Hạ Tư Dư, tôi luôn buồn bã, chán nản.
Cuối cùng mắc ung thư vú giai đoạn cuối, chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời.
Hạ Tư Dư, có lẽ thực sự biết một vài điều gì đó.
Nhưng những điều đó… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Một cơn gió thổi qua, cuốn trôi quá khứ.
Như một lời tạm biệt nhẹ nhàng.
Tôi chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm và tự do đến .
Thực ra sau khi bỏ trốn khỏi đám cưới, tôi đã đi khám sức khỏe toàn diện.
Các chỉ số đều bình thường.
Từ giờ, tôi cũng định mỗi nửa năm đi kiểm tra vú một lần.
Những ngày tiếp theo.
Tôi bận rộn với công việc, sống đầy đủ và viên mãn.
Đám cưới điên rồ kia cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nửa năm trôi qua.
Sức khỏe của tôi vẫn rất tốt.
Đúng lúc mọi thứ đã trở lại yên bình.
Tôi gặp một người.
Tiểu Ninh.
Theo cốt truyện ban đầu, tôi sẽ gặp Tiểu Ninh sau khi kết hôn.
Sau khi cưới Hạ Tư Dư, tôi từ bỏ công việc.
Lần đầu gặp mặt, tôi lấy thân phận vợ của Hạ Tư Dư, chủ tìm đến Tiểu Ninh, uy hiếp ấy, ép ấy tránh xa Hạ Tư Dư.
Chứ không phải như bây giờ.
Tại hội nghị thượng đỉnh ngành nghề.
Theo lịch trình, lát nữa ấy sẽ lên sân khấu phát biểu.
Nhưng lúc này đây.
Sắc mặt Tiểu Ninh tái nhợt, dáng vẻ bối rối.
Bởi vì quần của ấy bị bẩn.
Phía sau có một vệt máu rõ ràng.
Đồng nghiệp khẽ hỏi: “Tiểu Ninh, cậu có mang theo quần dự phòng không?”
“Không có, tớ cũng không ngờ hôm nay lại bị, kỳ kinh nguyệt đến sớm rồi.”
“Giờ sao đây? Hội nghị lần này còn livestream toàn bộ nữa chứ.”
“Huỷ phần phát biểu của tớ đi.” Tiểu Ninh sắp khóc, “Tớ không lên sân khấu nữa, không thể công ty mất mặt .”
“Haizz, cậu vì hội nghị này mà còn đặc biệt về nước… giờ cũng đành thôi.”
Cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai tôi.
Trong nguyên tác, Tiểu Ninh cũng trở về nước vì một hội nghị quan trọng.
Tôi và Tiểu Ninh lần đầu gặp nhau là do tôi chủ tìm đến ấy.
Vậy thì lần này, để tôi cũng chủ một lần đi.
Tôi đứng dậy, bước về phía ấy.
“Tôi có mang quần dự phòng, có muốn mặc không?”
Tiểu Ninh ngẩng đầu tôi, ánh mắt sáng rỡ.
Bạn thấy sao?