Số điện thoại tiểu tam của chồng hiện lên, thông báo rằng chồng tôi bị suy thận cần ghép thận gấp.
Tôi liên lạc bệnh viện và thẳng thừng từ chối điều trị.
Tiểu tam hốt hoảng: “Đó là chồng của chị đấy!”
Tôi nhạt, bắt tay vào việc chuẩn bị tang lễ cho chồng.
Cô ta đâu biết tôi đã tái sinh.
Kiếp trước, tôi không chút đắn đo mà ký giấy hiến thận, cuối cùng phát hiện ra là hiến cho ta.
Sau khi tiểu tam hồi phục, ta cùng chồng tôi dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi để tôi.
Một lần nữa mở mắt, tôi liền chuyển cuộc gọi của ta đến trung tâm mai táng.
Thấy ta bệnh nguy kịch, chồng tôi cuống lên vô cùng.
1
“Mau ký tên đi, trạng của chồng chị không thể trì hoãn nữa.”
Tôi gã bác sĩ đạo đức giả, hai tay siết chặt.
Kiếp trước, hắn đã nhận tiền của chồng tôi, giả bệnh án suy thận của ta.
Tôi vui mừng khôn xiết khi biết mình ghép tạng thành công, liền nhanh chóng ký tên vào giấy hiến thận.
Nhưng lần này, tôi thề sẽ không bao giờ ký nữa!
Khi bác sĩ Lâm một lần nữa đưa đơn đồng ý, tôi ôm bụng giả vờ buồn nôn rồi lao ra ngoài: “Tôi không khỏe.”
Tôi cố đẩy ghế va vào chân hắn, tiếng kêu đau đớn vang khắp phòng.
Tôi để mặc hắn gọi điện báo mẹ chồng, dàn cảnh đều đã sẵn sàng, sao thiếu diễn viên .
Kiếp trước, khi tôi hiến thận rồi mới biết chồng tôi không hề mắc bệnh!
Thận của tôi đã chuyển cho người mà ta hằng ao ước - tiểu tam Lương Thu.
Khi biết sự thật, lòng tôi nguội lạnh, tôi ném thẳng tờ đơn ly hôn trước mặt ta.
“Ngôi nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, giờ hãy mang đồ dơ bẩn của mình mà cút đi!”
Chồng tôi ngoan ngoãn đồng ý, vẻ mặt tỏ ra hối hận, hứa hẹn hôm sau sẽ ra tòa ly hôn.
Nhưng trên đường đến tòa án, phanh xe đột ngột mất tác dụng.
Xe của tôi lao qua lan can cầu, rơi xuống dòng sông cuồn cuộn, nước lập tức nhấn chìm tôi.
Linh hồn tôi thấy xe của tiểu tam Lương Thu ở xa xa, khuôn mặt ta đầy vẻ đắc ý, nhạo tôi: “Con ngốc này, tưởng có thể giữ lại tài sản mà ly hôn sao?”
Chồng tôi ôm Lương Thu vào lòng, bàn tay lớn của ta vuốt ve đùi ta, mắt lóe lên sự tham lam: “Biết sự thật thì sao chứ? Một tháng trước chúng ta đã tay vào phanh xe của ta rồi. Giờ ta chết rồi, tiền và nhà đều là của chúng ta, ha ha.”
Tim tôi như bị đâm một nhát dao, máu chảy đầm đìa.
Người chồng tôi sâu sắc và người tôi tận chăm sóc lại luôn muốn lấy mạng tôi.
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của bọn họ, tôi giận dữ muốn đưa tay bóp chết họ.
Nhưng chỉ có thể xuyên qua, bất lực họ ngọt ngào hôn nhau.
Tôi gào lên trong vô vọng: “Tống Thành, Lương Thu! Tôi nguyền rủa các người chết không toàn thây!”
Tôi khóc hết nước mắt, chỉ có thể Tống Thành nhanh chóng hỏa táng thi thể tôi và bán chiếc xe phế liệu.
Cả hai dùng tiền của tôi để tổ chức đám cưới, sống trong ngôi nhà của tôi.
Họ còn loan tin tôi sống buông thả, để mọi người phỉ nhổ tôi!
Có lẽ do oán niệm quá sâu, tôi bỗng quay về thời điểm trước khi hiến thận.
Tôi giấu đi sự căm phẫn trong đáy mắt, gửi tiền cho một thám tử tư rồi bước từng bước vào phòng bệnh.
Lần này, đến lượt tôi giày vò bọn họ!
Trong ICU, Tống Thành nằm yếu ớt trên giường bệnh, khắp người cắm đầy dây truyền.
Anh ta tôi, nước mắt rưng rưng, ánh mắt đầy đau khổ và van xin.
Qua ô cửa kính, ta gắng gượng mở miệng, rên rỉ đau đớn: “Vi Vi, khó chịu quá, em đã gặp bác sĩ Lý chưa?”
Khi ta , lớp phấn dày trên mặt rụng dần do cơ mặt khẽ run.
Căm hận dâng trào trong lòng, tôi không hiểu sao trước đây mình lại không nhận ra màn giả vờ kém cỏi của ta!
Để tránh bị tôi đến gần, ta thật sự chơi lớn, ở hẳn phòng ICU một mình.
Tôi căm ghét bản thân vì sự mù quáng khi , càng căm ghét Tống Thành - kẻ cặn bã chẳng khác gì thú vật.
Tôi lớn hơn Tống Thành ba tuổi nên khi ta tỏ , tôi đã từ chối ngay lập tức.
Nhưng ta không chịu từ bỏ, nụ luôn đầy nhiệt huyết và ánh mắt đầy quan tâm: “Vi Vi, đây là sữa tươi và trứng em thích nhất, em gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
“Anh tự tay cái ba lô này tặng em, thích không? Mai trời mưa, đến đón em.”
“Trời lạnh rồi, đan khăn cho em.”
…
Từng chút từng chút, ta bước vào lòng tôi, sau khi cha tôi mất vì bệnh, chỉ có ta bên tôi.
Vì , khi vừa tốt nghiệp, chúng tôi đã kết hôn, sau hôn nhân, ta cũng chăm sóc tôi hết mực.
Tôi tưởng mình đã chọn đúng người, khi biết sự thật, tôi nhận ra ngay từ đầu đã chọn sai người.
Thứ ta coi trọng không phải là tôi mà là ngôi nhà và số tiền cha tôi để lại.
Thấy tôi ngơ ngác, ta liền lên giọng gọi tôi: “Vi Vi, xin lỗi.”
“Chúng ta đã hứa sẽ đi du lịch đảo, giờ không thể đi cùng em nữa.”
Anh ta ra vẻ ân hận, giống hệt như lúc giả vờ đau lòng sau khi tôi chết.
Bạn thấy sao?