8
Mẹ chồng đột nhiên lao tới định giật điện thoại của tôi, tôi nhanh chóng tránh đi: “Nếu các người lo cho Lương Thu như , thì cút ra ngoài mà ở với ta!”
Bảo vệ nhanh chóng đến khống chế hai người và cương quyết kéo họ ra ngoài.
Mẹ chồng chửi rủa, giọng the thé chói tai: “Đồ gà mái không biết đẻ, đứa con bất hiếu! Ta là mẹ chồng , dựa vào đâu mà không cho ta ở đây?”
Bố chồng đứng bên cũng không chịu thua, định dọa báo công an: “Tôi sẽ báo công an, tố cáo ngược đãi người già!”
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta tràn đầy vẻ đắc ý như thể cách này sẽ khiến tôi phải khuất phục.
Tôi khoanh tay, mỉm hai kẻ đang giãy giụa: “Tốt thôi, để cảnh sát xử xem. Trộm chiếc vòng ngọc trị giá hai mươi vạn thì bị xử thế nào đây?”
Mẹ chồng tay run lên, giọng điệu yếu ớt: “Cô nhảm, tôi đâu có trộm vòng nào!”
Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn video giám sát: “Tôi đã lắp camera từ lâu, quay lại toàn bộ cảnh bà lấy trộm rồi.”
“Tôi sẽ nhờ luật sư Trần tư vấn, để bà chuẩn bị trước tinh thần.”
Bố mẹ chồng hốt hoảng tôi: “Đừng báo công an! Chúng tôi đi ngay đây.”
Họ vội vã thu dọn đồ đạc, lủi thủi ra ngoài.
Chiếc vòng ngọc thật đã bị tôi đổi từ trước, thứ bà ta lấy chỉ là hàng giả trị giá hai chục đồng.
Để đối phó với bà ta, tôi cần có bằng chứng.
Trước đây, tôi từng bị mất vài món trang sức không có chứng cứ, vì nghĩ cho thể diện của Tiểu Thành nên tôi không nhắc đến.
Vì , vài ngày trước tôi cố ý khoe chiếc vòng ngọc gia truyền để khơi dậy lòng tham của bà ta.
Quả nhiên, tối hôm đó bà ta đã đến trộm.
Vừa về phòng, thám tử tư đã gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, Tống Thành mặt mày hồng hào, chẳng có vẻ gì là bệnh.
Anh ta âu yếm ôm Lương Thu: “Thu Thu yên tâm, nhất định sẽ bắt con tiện nhân Tương Vi hiến thận cho em.”
“Dám dùng việc hiến thận để chiếm đoạt hết tài sản của !”
Nhắc đến tôi, khuôn mặt ta tràn đầy phẫn nộ, nét mặt dữ tợn.
Lương Thu yếu ớt dựa vào người Tống Thành, lau đi lớp phấn hồng trên má, lộ ra gương mặt nhợt nhạt: “Chồng ơi, bác sĩ em không còn nhiều thời gian, không chờ nguồn thận khác.”
“Trước đây ta luôn nghe lời , sao lần này lại thay đổi?”
Kiếp trước, đúng là tôi luôn nghe lời ta, lập tức hiến thận ngay khi biết tin.
Nhưng khi thấy bộ mặt ghê tởm của ta, tôi chỉ muốn chết ta!
Tống Thành nghiến răng, giọng đầy oán hận: “Cô ta trước giờ chỉ giả vờ thôi, đồ lòng lang dạ sói.”
“Dám đuổi bố mẹ ra ngoài, phải về tìm ta!”
“Cô ta ký giấy đồng ý rồi, nhất định phải hiến thận!”
Tôi tắt video, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh.
Quả nhiên, vừa đuổi bố mẹ chồng đi, ngay sau đó Tống Thành đã tới.
Tốt lắm, vở kịch tôi dựng lên sắp bắt đầu rồi.
Tôi nhắn tin cho hàng xóm có triệu fan: “Chị Mộc Tử, em nghỉ ngơi đủ rồi, có thể đàn song tấu rồi, chị mở livestream đi.”
Mộc Tử nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn em giúp chị nhé, livestream không cần căng thẳng đâu.”
Vừa trả lời xong, cánh cửa đã bị đập mạnh “rầm rầm.”
“Tương Vi! Cút ra đây!”
Tống Thành đứng ngoài cửa gào thét, mỗi cú đá khiến cửa rung lên bần bật.
Tôi bật camera giám sát, thấy bảo vệ đang kéo Tống Thành: “Ông Tống, Tương đã , người nhà họ Tống không vào đây.”
Tống Thành mắt đỏ ngầu, cầm dao dí vào cổ mình: “Đừng đụng vào tao, nếu không tao tự sát, khu nhà cao cấp này không ai muốn có án mạng đâu!”
Tôi bật khinh bỉ, Tống Thành là kẻ nhát chết, gì dám tự tử.
Bảo vệ bất đắc dĩ: “Cô Tương, phiền ra ngoài một chút.”
Tôi mở camera đàm thoại, giọng lạnh lùng: “Anh dám chết không?”
Tống Thành tức giận đùng đùng, dùng sức húc cửa:
“Ra đây, đi với tôi đến bệnh viện!”
Anh ta rút ra giấy đồng ý hiến thận, chỉ vào chữ ký: “Đây là chữ ký tự nguyện của .”
“Hôm đó luật sư và người của công chứng đều có mặt, muốn tài sản thì đừng hòng chối cãi!”
Tôi bất ngờ mở cửa rồi nghiêng người tránh, Tống Thành lao vào mất đà, ngã sóng soài trên đất: “Á!”
Tống Thành rên rỉ, bảo vệ nhanh chóng thu lấy con dao rơi trên đất.
Tống Thành giận dữ trừng mắt tôi, vừa đứng dậy định bắt tôi: “Tương Vi, con tiện nhân này, đi thì phải đi, không đi cũng phải đi!”
Bảo vệ kịp thời giữ chặt ta, Tống Thành điên cuồng gào thét: “Thả tao ra! Tao là cư dân ở đây, chúng mày không có quyền đuổi tao!”
Tôi khẩy, giọng đầy chế giễu: “Nhà đứng tên tôi, tôi muốn đuổi lúc nào chẳng !”
“Anh ngoại phản bội tôi, còn muốn dùng thận của tôi để cứu nhân , thật là mơ mộng!”
Tôi đưa giấy đồng ý trước mặt ta: “Nhìn rõ người nhận hiến thận là ai. Là Tống Thành, không phải Lương Thu!”
“Vậy nên giấy đồng ý này vô hiệu, Lương Thu không có quyền cầu tôi hiến thận!”
9
Tống Thành như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ: “Không thể nào!”
“Cô đã ký tên thì phải hiến thận!”
Anh ta hét lên điên cuồng, ngày cuối tuần mọi người không đi , tiếng ồn thu hút nhiều cư dân kéo đến.
Tôi thấy Mộc Tử đang phát trực tiếp đi tới.
Tôi túm lấy tay Tống Thành, ta muốn gạt tôi ra, tôi theo đà ngã xuống: “Tống Thành, vì nhân mà đánh tôi.”
Mắt tôi đỏ hoe đầy uất ức, Mộc Tử vội chạy đến che chắn cho tôi.
Cô giơ điện thoại hướng về phía Tống Thành: “Tống Thành, còn dám vào chị ấy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tôi thừa cơ véo mạnh một cái vào tay mình, nước mắt trào ra, giọng tôi khản đặc chỉ trích ta: “Tống Thành, tôi đối xử với tốt như , thế mà thì sao? Từ ba năm trước đã lén lút ngoại .”
“Con của và ta đã hai tuổi!”
“Nếu tôi không cờ phát hiện sự thật, tôi đã bị đào thận mà chết rồi.”
Tôi lao vào nhà, mang ra báo cáo thai, giọng nghẹn ngào: “Các người xem đi, để cứu ta, bố mẹ chồng đã ép tôi bỏ đứa con.”
“Sau khi tôi sảy thai, tôi đột nhiên nhận những bức ảnh này.”
Tôi ném xấp ảnh vào mặt Tống Thành, chúng văng tứ tung xuống đất.
Hàng xóm vây quanh đều thấy những bức ảnh thân mật của Tống Thành và Lương Thu.
Mộc Tử đưa máy quay tới gần, hai người họ ôm hôn trong phòng bệnh, Tống Thành bế một đứa trẻ chơi với Lương Thu.
Cảnh tượng chẳng khác gì một gia đình ba người!
Hàng xóm Tống Thành đầy ghê tởm: “Tôi cứ tưởng là ông chồng tốt một trăm phần trăm, không ngờ toàn là giả.”
“Ăn nhờ vợ, lại còn lừa vợ hiến thận cho nhân , đúng là mất hết nhân tính.”
Tống Thành hoang mang, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Những thứ này đều là giả, là Tương Vi bịa đặt, ta lừa mọi người!”
“Lương Thu là em họ tôi, không phải nhân .”
Tôi giáng một cái tát vào mặt ta: “Đến nước này mà còn dám lừa tôi.”
Nước mắt tôi tuôn rơi không ngớt: “Anh bịa chuyện ta là em họ để hai người có cớ gặp nhau. Tôi từng muốn tìm đối tượng cho ta, ta đều từ chối, hóa ra hai người đã ngủ với nhau từ lâu!”
Tống Thành định lên tiếng biện hộ mẹ chồng đột nhiên lao đến cắt ngang, bà ta vội vàng : “Lương Thu phát bệnh rồi, đã nhập viện ICU thì nhất định phải ghép thận ngay, nếu không ấy sẽ chết.”
Sắc mặt Tống Thành tái nhợt, chẳng còn tâm trí bào chữa cho bản thân, ta cầu xin: “Tôi thừa nhận tôi ngoại , Vi Vi, hãy cứu ấy.”
“Con không thể thiếu mẹ, không thể thiếu ấy, hãy giúp ấy một lần này thôi, hiến một quả thận sẽ không sao đâu.”
Mẹ chồng nắm chặt lấy tôi, khẩn thiết: “Vi Vi, con là con dâu ngoan, cứu lấy Tiểu Thu đi.”
“Con bé mới ba tuổi, không thể thiếu mẹ, con từ nhỏ không có mẹ, con cũng biết trẻ không mẹ sẽ khổ thế nào mà.”
Mộc Tử lạnh: “Muốn vợ cứu nhân , các người đúng là trơ trẽn!”
“Vi Vi, chị đừng mềm lòng, tôi và mọi người đều đứng về phía chị.”
Tôi cảm kích nắm lấy tay Mộc Tử: “Tôi nhất định không thỏa hiệp.”
Tống Thành vùng khỏi bảo vệ, quỳ gối trước mặt tôi, dập đầu: “Vi Vi, xin em.”
“Mọi lỗi lầm đều là tại , không nên bày mưu hiến thận, không nên ngoại . Em đánh , chửi cũng .”
Tôi thình lình dẫm lên tay ta, đau đến mức ta nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt đầy căm hận.
“Chỉ cần em chịu cứu Lương Thu, muốn gì cũng .”
Tôi bật lạnh lẽo, lấy ra giấy ly hôn: “Tôi sẽ không bao giờ hiến thận cho Lương Thu!”
“Ký vào đây, chúng ta ly hôn, từ nay về sau không còn liên quan.”
Tống Thành mặt méo xệch: “Tôi không ký!”
Tôi khinh miệt ta: “Anh có quyền lựa chọn sao?”
Tôi thẳng vào mắt ta, đầy thách thức: “Anh không ký thì chúng ta sẽ ra tòa. Anh ngoại thì chắc chắn thua kiện.”
“Anh và bác sĩ Lý giả bệnh án, tôi đã nắm chứng cứ.”
“Liên quan đến mua bán nội tạng, không ký thì đi tù.”
Ánh mắt Tống Thành tôi như thấy ác quỷ.
Anh ta ngồi phịch xuống đất, hai tay vò đầu bứt tóc.
Không còn tiền, không muốn vào tù, cuối cùng ta run rẩy ký tên.
Tôi mang hết đồ đạc của ta ném ra ngoài: “Cầm đồ của và cút đi!”
Tống Thành và mẹ chồng bị mọi người chỉ trỏ, mắng nhiếc: “Bà mẹ chồng này trước đây còn xấu Tương Vi khắp khu.”
“Giờ thì rõ, ép con dâu thai để hiến thận cho nhân , đúng là độc ác.”
“Cút đi, gặp lần nào đánh lần đó!”
Dưới sự đẩy đuổi của mọi người, họ xấu hổ lấm lét rời khỏi.
10
Khi Mộc Tử chuẩn bị kết thúc buổi livestream, tôi cố nhắc đến nơi việc của Tống Thành.
Bằng sức mạnh của tiền bạc, tôi mua một bài viết lên top trên Weibo:
#Kẻ bội bạc Tống Thành giả bệnh lừa thận cho nhân #
Tống Thành nhanh chóng nổi như cồn, không phải vì điều tốt đẹp. Anh ta trở thành đối tượng bị cư dân mạng phẫn nộ chỉ trích.
Người ta tràn vào trang chính thức của đơn vị ta việc, cầu đuổi việc: “Loại người thế này cũng công chức sao? Rác rưởi, phải sa thải ngay!”
“Không có đạo đức cũng công chức à? Kiểm tra kỹ xem hắn ta tuyển kiểu gì.”
Cuối cùng, Tống Thành bị mất việc.
Buổi livestream bão, tôi tiếp tục tung video đã quay trước ở bệnh viện lên mạng.
Đoạn video ghi lại cảnh mẹ chồng bịa đặt bôi nhọ tôi, ép tôi thai, Lương Thu thì dùng đạo đức giả để ép tôi hiến thận.
Tôi cố ý chỉnh những biểu cảm đắc ý của họ đối lập với hình ảnh tôi đau khổ khóc lóc.
Sự so sánh rõ ràng này đã thổi bùng cơn giận của dư luận.
Cư dân mạng tra thông tin của Lương Thu, đến bệnh viện loạn: “Nhân cút ra khỏi đây!”
“Không ra chúng tôi không đi!”
Không còn cách nào, bệnh viện phải cầu Lương Thu xuất viện.
Bạn thấy sao?