Sao Cứ Phải Là [...] – Chương 1

Lúc học cấp ba, tôi dựa vào việc nhà có tiền mà chẳng chịu học hành gì.

Mãi đến khi gặp Hoắc Trình Ninh, tôi mới bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn, cố gắng học hành đàng hoàng.

Nhưng đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc, ấy lại công khai hẹn hò với hoa khôi của trường – Lăng Chỉ.

Thế là tôi chẳng thèm giả vờ ngoan hiền nữa.

Nhiều năm sau, khi tôi trở về từ nước ngoài thì phát hiện ấy thay đổi rồi.

Hoắc Trình Ninh dồn tôi vào tường, giọng run rẩy hỏi: “Tại sao em lại lừa , chẳng phải đã thi đại học xong sẽ ở bên nhau sao?”

1

Vừa đặt chân về nước, tôi liền chạy thẳng đến công ty.

Chẳng vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ là tôi muốn ký thêm mấy đơn hợp tác.

Mẹ tôi có một sếp lớn của dự án hợp tác quan trọng sắp đến công ty.

Bị chặn dưới sảnh công ty, tôi gọi điện ngay: “Mẹ ơi, mau cử người xuống đón con.”

Trước khi tốt nghiệp cấp ba, tôi thường xuyên ra vào đây nên hầu như nhân viên nào cũng biết tôi.

Nhưng trong năm năm tôi đi du học, công ty thay đổi nhân sự nhiều lần, nhân viên mới không nhận ra tôi cũng phải.

“Tạ tiểu thư?”

Chưa kịp đợi người xuống thì sau lưng tôi bỗng vang lên một giọng nam trầm khàn - là giọng từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ tôi.

Trong giọng có chút run rẩy rất khẽ.

Tôi quay lại, trong lòng thầm cầu mong không phải người tôi đang nghĩ đến.

Nhưng ông trời cứ thích trêu ngươi.

Anh không còn là cậu trai cấp ba luôn mặc đồng phục, sạch sẽ tươi trẻ ngày xưa.

Giờ đây, Hoắc Trình Ninh thoát khỏi sự non nớt, khoác lên mình bộ vest cắt may vừa vặn, theo sau có hai người, ra dáng người thành đạt.

“Lâu rồi không gặp, học Hoắc Trình Ninh.”

Người tôi từng cực kỳ, cực kỳ thích nay đang đứng ngay trước mặt tôi.

Ngoài khoảnh khắc tim hẫng một nhịp khi nghe giọng ấy, dường như tôi chẳng còn chút cảm nào.

“Bạn học?” Hoắc Trình Ninh nhíu mày, ánh mắt như chất vấn.

“Cùng một trường thì không phải học sao? Anh cũng chẳng lớn hơn tôi, mà tôi cũng đâu có nhỏ hơn .”

Tôi vuốt nhẹ tóc mai, không hiểu đang có ý gì.

Không khí đang căng thẳng thì trợ lý Ngô cất tiếng vỡ bầu không khí.

“Cô Tạ, tôi đến đón lên lầu.”

Trợ lý Ngô quay sang thấy Hoắc Trình Ninh thì khuôn mặt thoáng ngạc nhiên, rồi mau chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp.

“Chào Hoắc Tổng.”

Tôi: “??”

“Đúng lúc quá, chúng ta cùng lên đi, tổng giám đốc Tạ đợi ngài đã lâu rồi.”

Hoắc Trình Ninh gật nhẹ đầu, liếc tôi một cái rồi theo sau trợ lý Ngô.

Trong lòng tôi thầm gào thét.

Thì ra chúng tôi không chỉ là học! Còn là đối tác sao?! Trời ơi, đúng điều kiêng kỵ nhất, mà tôi còn chẳng biết!

Tôi nhanh chân theo kịp bọn họ, chỉ mong đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến việc ký kết hợp đồng.

Tôi bỗng nghĩ lại hồi cấp ba, liệu tôi có điều gì xấu với Hoắc Trình Ninh không.

Chắc chắn là không.

Hồi đó tôi trúng “tiếng sét ái ” với Hoắc Trình Ninh, vì thích nên tôi luôn diễn vai ngoan hiền trước mặt .

Trời mưa thì mang ô đến, lúc đi vệ sinh thì dúi giấy vào tay .

Mọi thứ đều là tôi tự nguyện.

có không thích tôi thì chắc cũng không đến nỗi ghét bỏ.

Trong lòng bỗng nhói lên, tôi bực bội thở hắt ra.

Cơ mà tôi nhớ gia cảnh Hoắc Trình Ninh khi đó không tốt lắm.

Anh lạnh lùng, ít tựa nhân vật nam chính trong tiểu thuyết có người ba mê cờ bạc, mẹ đau ốm bệnh tật, em học tiểu học, cả gia đình tan nát.

Sau lại nghe đâu xuất thân từ nhi viện.

Chính vẻ ngoài của đã thu hút tôi suốt bao năm.

Một người chưa từng chịu khổ như tôi lại muốn lao vào cứu rỗi giống trong mấy quyển truyện tranh thiếu nữ.

Rốt cuộc cũng chẳng cần tôi giải cứu, bây giờ ấy đã thành “đại gia kim cương” rồi.

2

Trong phòng họp, chúng tôi ngồi đối diện nhau.

Tôi từng trải qua nhiều huống đàm phán tương tự.

Trước đây, mỗi lần mẹ qua nước ngoài ký hợp đồng cũng hay dẫn tôi – lúc đó đang du học – đi cùng.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay không khí đàm phán lại kỳ quái thế này.

Thậm chí cả phòng cũng không ai nhận ra dáng vẻ lơ đãng của Hoắc Trình Ninh.

Đây mà là phong thái một tổng giám đốc nên có sao?!

Thật khiến người ta bức bối!

Thế là tôi dịu giọng hỏi: “Hoắc Tổng, ngài cảm thấy điều khoản chưa hài lòng à?”

Mẹ tôi thì lại không nỡ trách .

“Hoắc Tổng, đây là lần thứ bảy cậu đến công ty tôi bàn về việc hợp tác này rồi.”

Mẹ tôi qua tôi, rồi quay sang , : “Tôi biết cậu muốn gì, giờ nó đang ở đây, thế cậu còn muốn sao nữa?”

Hoắc Trình Ninh liếc tôi, lại sang bản hợp đồng.

Mẹ tôi bỗng hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn liên hôn?”

Mẹ đương nhiên biết hồi cấp ba tôi từng thích Hoắc Trình Ninh.

Nhưng chính ấy chẳng thích tôi còn gì!?

Nói gì đến chuyện liên hôn chứ!?

Tôi sững sờ, không rõ họ đang bàn gì trong khi miệng cứ mở ra đóng vào.

Trong đầu chợt lướt qua đoạn tiết trong tiểu thuyết hồi cấp 3 tôi hay đọc.

“Bị ép cưới người mình không , dù là vợ chồng như hai người dưng nước lã.”

Tôi ghét thể loại đó nhất, tôi thích đôi bên cùng hướng về nhau.

Vậy nên vừa hay tin Hoắc Trình Ninh và Lăng Chỉ ở bên nhau, tôi liền từ bỏ đoạn cảm này.

Có thể giờ đang độc thân, ép buộc cũng chẳng hái ngọt ngào.

Tôi thích dưa ngọt, không thích dưa bị ép chín miễn cưỡng.

Tôi nghiêm mặt thẳng vào mẹ, dứt khoát: “Mẹ ơi, đang trong buổi việc, đừng mấy chuyện bất lợi cho hợp tác!”

Mẹ tôi và Hoắc Trình Ninh đều ngẩn người ra, không ngờ tôi lại có phản ứng mạnh đến .

Anh ấy dời tầm mắt, những ngón tay thon dài, trắng trẻo gõ nhẹ lên một vài điều khoản.

“Điều này, và điều này, sửa lại, lợi nhuận chia 50 – 50.

Tôi thấy niềm vui sướng không sao diễn tả trong ánh mắt của mẹ.

Tôi biết ngay, đối với chúng tôi đây là điều kiện quá tốt, bèn vội : “Sửa xong là ký liền chứ?”

Anh ngước đầu lên, tôi bắt gặp đôi mắt đào hoa đang phản chiếu hình ảnh của chính mình.

“Lần sau em qua Hoắc Thị, chúng ta bàn tiếp.”

Chưa kịp để tôi từ chối thì đã đứng dậy rời đi.

Chờ đi khỏi, mẹ tôi chộp lấy tay tôi, nét mặt như muốn cắt thịt.

“Con cưng, con cố gắng thêm một thời gian nữa nhé.”

“Ký hợp đồng này, mẹ thưởng hoa hồng cho con.”

Tôi chẳng hiểu “cố gắng thêm” có nghĩa gì.

Nhưng nghe tới hai chữ “hoa hồng” là máu nóng bốc lên, chỉ hận không thể ấn tay Hoắc Trình Ninh ký ngay tại chỗ.

Mẹ luôn chiều chuộng tôi, tiền bạc lại càng không bao giờ thiếu.

Nhưng vào lần đầu tự mình giúp mẹ đàm phán thành công, mang về lợi nhuận, tôi mới thấy giá trị của bản thân.

Tôi thích và tận hưởng cảm giác nắm tiền trong tay.

3

Thu xếp đồ đạc ở nhà xong, tôi nhận lời mời họp lớp.

Nghĩ tối nay rảnh nên tôi bèn đồng ý.

Khi ngồi trên xe của thân Bạch Duyệt, tôi ra ngoài cửa sổ, giả vờ vẻ từng trải sóng gió.

“Cậu sao thế, đi 1 cái là 5 năm!”

 “Tớ đi bôn ba.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...