Sao Cứ Phải Là [...] – Chương 4

8

Tiệc tối kết thúc, bỗng nhiên tôi thèm ăn mấy hàng quán vỉa hè trước cổng trường nên bảo tài xế về trước.

Sau một buổi tối xã giao bận rộn, tôi nhàn nhã gặm đồ ăn, cũng không để ý mình đang bị theo dõi.

Dưới bóng đêm, đèn đường cũ kỹ leo lét ánh vàng.

Tôi bỗng nhận ra lối đi có gì sai sai, vừa định quay lại thì có người chặn đường.

Toàn thân người đó toát ra vẻ du đãng, ánh mắt tham lam dán chặt lên người tôi, một tay giấu ra sau lưng.

“Cô không nhận ra tôi sao?”

Làm sao tôi có thể không nhận ra.

Nói đúng hơn, chính vì hắn mà tôi mới thích Hoắc Trình Ninh.

“Vương Tề.”

Tôi nghiến răng gọi rõ từng chữ.

“Thật không ngờ tiểu thư còn nhớ đến tôi.”

Nói xong, nụ trên mặt hắn bỗng trở nên hung tợn.

“Chính con đàn bà như máy lão tử phải ngồi tù.”

“Còn mày thì sung sướng bay ra nước ngoài, lão tử tìm mày khổ muốn chết.”

Tôi cắn răng cố gắng giữ bình tĩnh, nỗi sợ hãi đối với hắn khiến tôi run lên không ngừng.

Hồi lớp mười, cũng trên chính con đường này, tôi bị gã Vương Tề say rượu lôi vào hẻm.

Đó là cơn ác mộng tồi tệ, đồng phục bị xé rách, suýt chút nữa tôi đã bị xâm .

Lúc ấy, tôi đã ước gì hắn chết đi ngay lúc đó.

May mà Hoắc Trình Ninh vừa vặn đi qua, kịp thời cứu tôi, còn Vương Tề thì bị tống vào đồn cảnh sát.

Mẹ tôi biết chuyện liền vô cùng phẫn nộ, suýt nữa xông vào đồn xử hắn, may mà có cảnh sát can lại.

Mẹ luật sư giỏi nhất để hắn phải ngồi tù.

Cũng vì chuyện này, mẹ biết gia cảnh Hoắc Trình Ninh không tốt nên âm thầm nhờ trường học hỗ trợ tiền cho .

Vương Tề đểu để lộ hàm răng ố vàng, hắn chầm chậm tiến lại gần, con dao giấu sau lưng lộ ra.

“Sao rồi, trai của đâu?”

“Hôm nay nó không đến bảo vệ à?”

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, lợi dụng trí nhớ bấm điện thoại gửi định vị cho số liên lạc khẩn cấp.

Xong việc, tôi quay người bỏ chạy.

Nhưng một người phụ nữ đi giày cao gót sao chạy nổi hắn.

Tóc tôi bị nắm giật mạnh ra sau, điện thoại bị ném văng ra xa.

Con dao kề lên cổ tôi, chỉ cần hắn dùng lực là máu sẽ tuôn ngay.

“Muốn tiền phải không, tôi có thể đưa, bao nhiêu cũng .”

Tôi ngó quanh, hy vọng có ai đó xuất hiện.

“Bọn con nhà giàu chúng mày lúc nào cũng đáng ghét.”

“Cho rằng có ít tiền là ngon à?”

“Ông mày không cần tiền, ông chỉ muốn mày không sống vui vẻ!”

“Mày biết mấy năm tao trong tù sống thế nào không?”

“Lão tử chỉ vì say rượu càn một chút, thế mà mẹ mày tống lão tử bóc lịch tận mấy năm!”

Dao vẫn dí sát cổ, Vương Tề mạnh bạo lôi tôi vào con hẻm tối.

Bàn tay nhơ nhuốc bám lên cánh tay khiến ruột gan tôi sôi trào vì ghê tởm.

“Còn cái thằng bồ của mày nữa, nó từng tìm đến tao sau khi tao ra tù, cảnh cáo không cho tao xuất hiện trước mặt mày.”

“Hừ, mày tao mất vui, giờ mày xem tao phải gì đây?”

Hắn đúng là kẻ điên, có say hay không cũng chẳng bao giờ biết tôn trọng phụ nữ.

Hạng cặn bã như hắn tại sao vẫn còn sống trên đời chứ!!

Trong lòng tôi điên cuồng gào khóc, không hiểu sao hết lần này đến lần khác, tôi luôn là người gặp nạn.

9

Tôi dần lấy lại tỉnh táo, thả lỏng cơ thể.

Vương Tề cũng để ý thấy tôi không còn phản kháng.

“Haha, con đàn bà này hóa ra cũng thích như à.”

Những lời bẩn thỉu tuôn ra từ miệng hắn, con dao trên tay hơi lơi ra.

Tôi chộp thời cơ giật lấy dao rồi đâm vào vai hắn, để lại một vết chém dài.

Hắn đau quá nổi khùng lên, quay sang tát tôi một cái thật mạnh.

Tai tôi ong lên, mặt rát bỏng, không còn thời gian để nghĩ nữa, tôi dồn sức đẩy hắn ra.

Cầm con dao dính máu, tôi cắm đầu chạy khỏi hẻm.

Vừa rồi chạy trốn khiến giày cao gót tôi đã rơi mất, chân trần giẫm lên đá sỏi, có mảnh thủy tinh hay gì đó cứa vào, đau không thể tả.

Thấy phía trước có một người đàn ông đi tới, tôi mừng rỡ lao đến.

Không ngờ lại là Hoắc Trình Ninh!

Anh ngước lên thấy tôi, ánh mắt ban đầu vui sướng, rồi trông thấy vết máu trên người tôi thì hoảng hốt vội chạy lại.

Nhìn thấy , tôi như thấy ánh sáng cuối con đường.

Con dao rơi xuống ngay chân, tôi ôm chặt lấy , nước mắt rơi lã chã.

“Sao ?”

“Vương Tề… là Vương Tề…”

Hoắc Trình Ninh vỗ về, trấn an cơ thể đang run rẩy của tôi rồi gọi điện thoại cho ai đó.

Tôi không rõ những gì, chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.

Mẹ tôi già đi trông thấy, tôi đưa tay chạm lên gương mặt bà.

“Con mẹ sợ muốn chết!”

“Mẹ nhận định vị con gửi là chạy đến ngay.”

với vẻ vừa thoát cơn nguy kịch.

Tôi ôm đầu vẫn còn choáng váng: “Con đâm hắn bị thương.”

“Em thuộc trường hợp tự vệ chính đáng.”

Một giọng nam trầm vang lên.

Tôi mới để ý Hoắc Trình Ninh cũng đứng ở đó, cũng nhớ lại đêm qua đã cứu tôi.

“Hắn cố trả thù.”

“Yên tâm, sẽ bố trí luật sư.”

Đôi mắt đào hoa ánh lên cơn giận rõ rệt, đây là lần thứ hai tôi thấy tức giận như .

“Vậy thì phiền Trình Ninh rồi.”

Mẹ tôi đáp với giọng rất tự nhiên, lại còn gọi thân thiết hơn trước.

Sau khi nằm viện suốt hai ngày, tôi về nhà và chọn cách ở lì trong phòng.

Có lẽ vụ việc này tổn thương quá lớn khiến tôi bắt đầu sợ ra ngoài.

Vương Tề bị bắt lại vào đồn, không rõ bị bao nhiêu năm.

10

Hôm nay cũng là một ngày tôi ru rú trong nhà, vừa định ăn vặt xem TV thì chuông cửa reo lên.

“Anh đến đây gì?”

Tôi tưởng là Bạch Duyệt hóa ra là Hoắc Trình Ninh, trên tay cầm một cái túi màu đen.

“Anh đến thăm em.”

“Không đi à?”

Tôi lấy một đôi dép từ kệ ném xuống cho rồi trở lại sofa, chui vào chăn trùm kín mặt.

Thật ra tôi đang sợ lắm, vì giờ mặt tôi mộc hoàn toàn, tóc tai rối bù như ổ quạ nữa.

“Bếp ở đâu?”

Tôi ngơ ngác chỉ hướng.

Sau đó, Hoắc Trình Ninh bắt đầu bận rộn trong bếp.

Tôi vội chỉnh lại tóc tai, rón rén đi xem gì.

Anh đang đeo tạp dề, nấu nướng.

Phải thừa nhận dáng quá chuẩn, cao hơn 1m8, vai rộng eo thon.

Tôi bâng quơ nghĩ không biết chạm vào cảm giác sẽ thế nào…

Đang mơ màng thì Hoắc Trình Ninh chợt quay lại, hơi ngẩn ra khi thấy tôi, rồi mỉm : “Đói đến chảy nước miếng luôn à?”

Tôi lập tức che miệng, đâu có chảy giọt nào đâu.

“Tôi không có chảy nước miếng.”

“Sao còn biết ?”

Mặt tôi nóng ran, quay sang mở tủ lạnh lấy đồ uống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...