Chồng tôi đầu tư thất bại, rơi vào khủng hoảng nợ nần.
Tôi định bán hết số trang sức bằng vàng mà ấy tặng tôi hàng năm, xem có thể giúp trả bao nhiêu nợ.
Nhưng tiệm vàng với tôi rằng… tất cả đều là giả.
Tôi đi thẩm định căn nhà, nhân viên môi giới kiểm tra ngay trước mặt tôi.
Sổ đỏ cũng là giả.
Nhưng chẳng phải căn nhà trị giá 5 triệu này là món quà cưới ấy tặng tôi sao?
Anh ta còn chỉ đứng tên một mình tôi mà.
Còn thứ gì là thật nữa không?
Tôi tiện tay gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn cho thân ở cục dân chính.
Bạn tôi nhắn lại: “Giả.”
Nhìn tờ giấy kết hôn đỏ chói trong tay, tôi bật thành tiếng.
“May quá, cái này cũng là giả.”
01.
Trong lúc chờ tin từ thân, lòng tôi thấp thỏm không yên.
Kết hôn với Hứa Yến năm năm, tôi chưa từng nghi ngờ của ấy dành cho mình.
Dù công việc bận rộn, dù mỗi năm đến ngày kỷ niệm chưa từng ở bên tôi.
Nhưng luôn bù đắp bằng những món quà đắt giá và dịu dàng gấp bội sau đó.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ độ thật giả của những món quà ấy.
Vì là chồng tôi, nên tôi bằng cả trái tim, không chút đắn đo.
Cầm theo những món quà tặng, tôi chạy từ sáng sớm đến hoàng hôn, ghé từng tiệm kiểm định.
Cuối cùng, chút niềm tin sót lại trong tôi cũng bị bào mòn đến cạn kiệt.
Nhân viên cửa hàng đốt thử chiếc vòng vàng, nó lập tức hóa thành tro bụi.
Đó cũng là lúc lưỡi dao sắc bén rơi xuống đầu tôi.
Tôi gắng gượng đứng vững, hỏi vì sao vàng giả lại có hóa đơn từ cửa hàng họ.
Nhân viên kiểm tra lại giao dịch.
“Thưa chị, hóa đơn của chị là thật, trang sức chị mang đến không phải của chúng tôi.”
Nói cách khác, Hứa Yến thực sự đã mua những món trang sức này.
Nhưng thứ tôi nhận lại là đồ giả.
Tôi tờ sổ đỏ giả trong tay, lập tức gọi điện đến cơ quan quản lý nhà đất.
“Tôi muốn tra cứu chủ sở hữu của căn hộ số 101, khu Bình Giang Nhất.”
Đầu dây bên kia đáp lại: “Vâng, chị vui lòng chờ một lát.”
Cùng lúc đó, thân tôi cũng nhắn lại, như một bản án tử dành cho cuộc hôn nhân này.
“Tuyên Nghi, giấy kết hôn của cậu là giả!”
“Nhưng tớ đã tra hộ cậu rồi, Hứa Yến thực sự có hôn thú hợp pháp.”
“Vợ của ta tên là… Trương Nhã Nhã.”
Bên phía nhân viên tra cứu nhà đất cũng phản hồi.
“Thưa chị, căn hộ chị hỏi thuộc quyền sở hữu của Trương Nhã Nhã.”
Mười năm trước, tôi bất chấp gia đình phản đối, gom hết tiền tiết kiệm, một mình từ miền Nam chạy ra miền Bắc để cưới .
Khi ấy, sự nghiệp của Hứa Yến mới bắt đầu, ngày nào cũng tiệc tùng đến khuya.
Tôi thương vất vả, ngày ngày nấu canh giải rượu chờ về.
Mười năm qua, tôi chưa từng chểnh mảng.
Thương kiếm tiền vất vả, tôi gánh vác hết việc nhà, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng để bước vào.
Sự nghiệp của ngày một phất lên, còn tôi lại dần trở thành một bà nội trợ già nua xấu xí trong mắt .
Làm việc nhà quanh năm khiến tôi bị đau lưng, cứ cúi xuống lâu là không đứng thẳng dậy .
Anh không chê bai, mỗi lần đối diện với ánh mắt tôi, đều lảng tránh.
Tôi không để tâm, chỉ nghĩ rằng chỉ cần hai người bên nhau là đủ.
Nhưng nào ngờ, người đàn ông tôi cứ ngỡ tôi đến tận xương tủy lại lén lút ngọt ngào bên người khác suốt mười năm qua.
Trương Nhã Nhã – mối đầu của Hứa Yến, giờ đã trở thành một hot girl mạng nổi tiếng.
Trước đây, ta dựa vào các video gợi cảm để nổi lên.
Giờ lại xây dựng hình tượng “phụ nữ độc thân là cao quý nhất”.
Luôn rao giảng triết lý “không kết hôn, tận hưởng cuộc đời đến cuối cùng”.
Thu hút vô số người hâm mộ cuồng nhiệt.
Mấy hôm trước, ta thậm chí còn lên hot search vì lối sống “không kết hôn” của mình.
02.
Tôi mở TikTok, tìm tài khoản của Trương Nhã Nhã.
Lướt danh sách người like bài viết của ta mỗi ngày, một cái tên quen thuộc đập vào mắt tôi.
Tôi cẩn thận tra xét, phát hiện đó chính là tài khoản TikTok của Hứa Yến.
Thậm chí, ảnh đại diện của họ còn là ảnh đôi.
Tôi cũng từng đăng vài video vui vẻ.
Cũng từng như những cặp vợ chồng khác, nũng đòi thả tim cho mình.
Nhưng thậm chí chẳng buồn liếc , chỉ hờ hững bảo.
“Em xem em chỉnh sửa video đến méo cả mặt rồi, đăng lên không sợ mất mặt à?”
“Với lại, đâu có tài khoản TikTok.”
Thế , ngay dưới video đầu tiên của Trương Nhã Nhã, ta lại bình luận.
“Đẹp quá.”
Tôi gương, khuôn mặt phản chiếu chẳng còn giống tôi của mười năm trước.
Tôi cứ nghĩ rằng những gì mình bỏ ra, ta sẽ thấy.
Nhưng hóa ra, thậm chí chẳng thèm .
Đúng lúc đó, cửa mở.
Hứa Yến trở về.
Anh ta lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha, chờ tôi đến đưa cho một cốc nước ấm.
Thấy tôi không có tĩnh gì, ta mới đứng dậy.
Lục lọi một hồi lâu mới tìm cái cốc trong tủ, rồi sốt ruột hét lên:
“Nước đâu?”
Đúng .
Bao nhiêu năm qua, ta thậm chí còn chẳng biết nước đặt ở đâu.
Một người đến chạm tay vào nước cũng chưa từng, lại có thể nghĩ đủ cách để mua trang sức giả, giấy tờ giả để lừa tôi.
Tôi không biết trong lòng ta, tôi rốt cuộc có vị trí gì.
Là một bảo mẫu không công sao?
Tôi ném điện thoại xuống trước mặt ta.
“Hứa Yến, không có tài khoản TikTok đúng không?”
“Vậy tại sao mỗi video của Trương Nhã Nhã đều thả tim?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, tài khoản đó liên kết với số điện thoại của .”
Anh ta có chút sững sờ.
Có lẽ không ngờ rằng tôi lại đi kiểm tra, nên mới chuyện đó một cách trắng trợn như .
Hồi lâu sau, ta mới buông ra một câu:
“Xã giao.”
“Xã giao?”
“Chẳng phải lúc nào cũng bận đến mức không có thời gian xem điện thoại sao?”
“Tin nhắn tôi gửi, lúc nào cũng trả lời chậm chạp.”
“Thế …”
“Em phiền vừa thôi!”
“Cô ta dựa vào lưu lượng mạng để kiếm sống, chỉ thả tim thôi thì có sao?”
Tôi nhớ lại những ngày trước khi kết hôn.
Trương Nhã Nhã chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Hứa Yến nhớ rõ ta sợ sấm sét, nên mỗi ngày mưa đều gọi video với ta.
Nhưng quên mất, tôi cũng từng với rằng tôi cũng sợ.
Anh ta biết tất cả những món ăn ta thích.
Sau này, chúng cũng trở thành những món ta thích.
Sau khi kết hôn, tôi đã nổi giận vì chuyện này vài lần, ta mới chịu kiềm chế lại.
Tôi cứ nghĩ trái tim đã hoàn toàn thuộc về tôi.
Không ngờ rằng, ta chỉ đổi một cách khác để duy trì mối quan hệ đó.
Tôi tuyệt vọng cùng cực, xoay người bước vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời đi.
03.
“Niêu Niêu à, chuyện đầu tư vào công ty của Hứa Yến, bố đã xử lý xong xuôi, chỉ chờ con gọi điện thôi.”
Bố gọi đến khi tôi đang thu dọn hành lý.
Tôi thở dài một hơi.
“Bố à, rút vốn đi, đừng đầu tư nữa.”
“Chuyện gì thế? Chẳng phải công ty nó đang thiếu vốn sao?”
“Nói đi, có phải thằng nhóc đó bắt nạt con không?”
“Bố đã bảo rồi, lúc trước con chạy một mình đến tận đây, không có ai để dựa dẫm, con chẳng chịu nghe…”
“Không có, chỉ là… con mệt rồi.”
“Con ngoan, mệt rồi thì về nhà.”
“Bố nuôi con.”
Trước khi đến thành phố này vì Hứa Yến, tôi từng thăm dò ý ta.
Anh ta bảo công việc bận rộn, đến thăm bố mẹ tôi một lần cũng không có thời gian.
Ngày cưới, tôi cãi nhau với bố mẹ, họ cũng không đến dự.
Vì thế, đến tận bây giờ, Hứa Yến chưa từng gặp gia đình tôi.
Anh ta nghĩ rằng tôi chỉ có thể dựa vào một mình ta.
Nhưng đâu có biết, bố con thì có gì mà không thể hóa giải ?
Từ vài năm trước, bố đã lén đến thăm tôi.
Quan hệ giữa chúng tôi sớm đã trở lại như xưa.
Biết công ty của Hứa Yến gặp khó khăn tài chính, tôi đã chuẩn bị hai phương án.
Một là bán tài sản của mình để giúp ta trả nợ.
Hai là nhờ bố đầu tư để giúp công ty ta vượt qua khủng hoảng.
Mấy ngày trước, Hứa Yến hào hứng với tôi rằng có một ông chủ ở miền Nam muốn đầu tư vào công ty ta.
Anh ta công ty có thể vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tôi cũng vui mừng chúc mừng , mong thấy dáng vẻ rực rỡ đầy khí thế của ta một lần nữa.
Nhưng không ngờ, tôi đã dốc hết lòng hết dạ cho cuộc hôn nhân này.
Còn trong mắt ta, tôi lại chẳng là gì cả.
Lúc tôi kéo vali rời đi, Hứa Yến ngạc nhiên hỏi:
“Chỉ vì một cái tài khoản thôi sao?”
“Đáng đến mức này ư?”
“Hơn nữa, em ra ngoài thì định ở đâu?”
“Ở đây em chẳng quen ai cả.”
Tôi không trả lời.
Không quay đầu lại.
Cứ thế rời khỏi căn nhà ấy.
04.
Hứa Yến vẫn đuổi theo tôi.
Tôi biết ta đang tính toán điều gì.
Ngay trước thời điểm quan trọng để rót vốn, ta không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng.
Anh ta từng , những doanh nhân miền Nam coi trọng nhất là nhân cách.
Mà cách nhận nhân cách rõ ràng nhất chính là từ quan hệ gia đình.
Anh ta bước vào phòng tôi , đảo mắt quanh.
“Em chỗ này á? Chỗ này chắc đắt lắm nhỉ, một tháng bao nhiêu tiền?”
Tôi bật .
Khẽ lắc đầu.
Căn hộ này nằm ngay trung tâm thành phố, giá trị hàng chục triệu.
Bố tôi đã mua nó từ năm tôi kết hôn.
Hai năm gần đây, quan hệ giữa tôi và bố dần tốt lên, ông mới nhờ người thủ tục sang tên cho tôi.
Không chỉ có , ở miền Nam, tôi còn có hơn mười căn nhà đứng tên mình.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng dù công ty của Hứa Yến có sụp đổ, dựa vào những tài sản này, chúng tôi vẫn có thể vực dậy.
Bây giờ nghĩ lại, thật may là tôi đã đi kiểm tra vàng trước khi bán nhà.
Suýt chút nữa, tôi đã giúp ta lại từ đầu rồi.
Hứa Yến ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, chờ tôi chủ đến dỗ dành.
Đến tận lúc này, ta vẫn nghĩ rằng mình không gì sai cả.
Tôi chiếc cà vạt trên cổ ta, nó hoàn toàn không hợp với bộ sơ mi ta đang mặc.
Tôi bật .
Bao nhiêu năm qua, từng bộ quần áo ta mặc đều do tôi phối sẵn.
Thế mà của ta lại dành hết cho Trương Nhã Nhã.
“Tuyên Nghi, đừng loạn nữa, về nhà với đi.”
Nói xong, ta đưa tay muốn nắm lấy tôi.
Tôi định giật tay ra, ta siết chặt hơn, cổ tay tôi đau nhói.
“Hứa Yến, gì ?”
“Anh đã rồi, về nhà!”
Tôi xoay cổ tay, mạnh mẽ gạt tay ta ra.
“Anh có lý do gì để đưa tôi về?”
Anh ta lạnh.
“Lý do? Chúng ta đã lấy nhau năm năm, chúng ta là vợ chồng hợp pháp!”
Ánh mắt ta đầy chắc chắn, như thể tôi không thể nào rời đi .
“Làm gì có người vợ nào như em, muốn đi là đi?”
“Thật sao? Vợ chồng hợp pháp?”
“Đương nhiên!”
Tôi ném tờ giấy đăng ký kết hôn xuống trước mặt ta.
“Là dùng cái giấy kết hôn đóng dấu giả này để chứng minh sao?”
Mặt ta tái mét.
“Em… em…”
“Tôi đã nhờ Lili điều tra rồi.”
“Vợ hợp pháp của là Trương Nhã Nhã.”
Tôi thấy ánh mắt ta từ kinh hãi dần chuyển sang sững sờ.
Anh ta vẫn cố chấp không thừa nhận.
“Bạn thân em chắc chắn là ghen tị với chúng ta nên cố lừa em thôi.”
“Cô ta gì em cũng tin à?”
Tôi đã sớm biết ta sẽ không thừa nhận.
Tôi mở điện thoại, đưa ra giấy chứng nhận kết hôn mà Lili gửi.
Ba chữ “Trương Nhã Nhã” xuất hiện ngay sau tên ta.
Sắc mặt ta thay đổi.
“Tuyên Nghi, nghe giải thích!”
“Lúc đó ta đòi tự tử, chỉ muốn dỗ dành ta thôi, nên mới…”
“Nhưng suốt những năm qua, vẫn luôn ở bên em.”
“Người nhất, vẫn là em!”
Tôi bật lạnh lùng.
“Thế nên những món trang sức tôi nhận đều là giả.”
“Sổ đỏ đưa tôi cũng là giả.”
“Anh gọi đây là à?”
Hứa Yến không chịu đi, vẫn cố gắng lời ngon ngọt để tôi quay về.
Có lẽ ta quên mất, trước khi kết hôn với ta, tôi cũng là một tiến sĩ luật chính hiệu.
Tôi cầm điện thoại lên.
“Anh Hứa, nếu không rời đi ngay, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
05.
Sau khi Hứa Yến rời đi, tôi thoải mái nằm dài trên giường.
Thì ra, một ngày không phải gì cả lại dễ chịu đến .
Có lẽ do quá thư giãn, tôi ngủ một giấc đến tận tối.
Bạn thấy sao?