Sau Khi Ánh Trăng [...] – Chương 3

Chỉ vài phút là sẽ phát tác.

Mặt sưng như đầu heo.

Chết tiệt!

Ở bàn bên cạnh, Phong Dục tao nhã đặt d.a.o nĩa xuống, đám chim yến xung quanh đồng loạt dừng tay, rót trà đưa nước, ân cần chu đáo.

Tôi chằm chằm vào những cái tên sắp xếp ngay ngắn trên đầu đám con , đảo mắt một vòng.

Hừ, hậu cung cũng hoành tráng ghê.

Quả không hổ danh chủ nhân của Ưng Hồng Viện.

“Phong Dục, có phải là không?"

Được lắm, trong lúc tôi còn đang nghĩ có nên che chở cho không, thế mà lại bỏ cà chua vào cơm trưa của tôi.

Đồ chó má.

Tôi nghiến răng chịu đựng, dù má có ngứa cũng phải nhịn.

Phong Dục liếc tôi, giống như một tên bại hoại đội lốt thư sinh.

"Tám đứa."

Hửm?

Anh ta tôi với vẻ mặt khinh bỉ kiểu " thật ngu ngốc".

"Vừa đủ để khiêng quan tài."

10

Tôi không khiêng trong quan tài mà bị tám tên đàn em khiêng thẳng vào phòng y tế.

Bác sĩ khuôn mặt sưng vù của tôi với ánh mắt đầy thương .

"Bạn học Phó à, hôm nay em trang điểm hơi bị đặc biệt đấy."

Tôi nằm im bất , giả chết. Thật mất mặt, khiến tôi hoài nghi cuộc đời.

Quả nhiên là một Bug lớn.

Phong Dục tên khốn nạn này, nhất định phải xử đẹp!

Phó Giang Tuyết đến thăm tôi với vẻ mặt đáng thương như đóa hoa trắng nhỏ, còn dẫn theo Giang Trì.

Giang Trì vẫn thâm như cũ.

"Bảo bối, sai rồi."

Tôi Phó Giang Tuyết đang đứng chắn trước mặt ta.

Chết tiệt, thật buồn nôn.

11

Tôi bảo đàn em lôi Giang Trì ra ngoài đánh.

Phó Giang Tuyết kinh ngạc.

Vẻ mặt ta còn khó tin hơn việc tận mắt chứng kiến tôi đá người tối qua.

"Chị ơi đừng đánh nữa."

Tôi nằm im, tiếp tục lạnh lùng.

Hừ, đóa hoa trắng nhỏ.

Tưởng tôi không biết muốn gì sao?

"Chị ơi, ở đây có camera giám sát."

Ồ, nhắc tôi đấy à, tôi vỗ tay.

"Lôi ra cổng sau trường đi."

Ở đó có ngõ tối, chuyên dùng để đánh hội đồng.

Phó Giang Tuyết vừa khóc vừa dậm chân bỏ chạy.

Ừm, sao có chút trà xanh thế nhỉ?

12

Phó Giang Tuyết có vấn đề.

Cô ta dường như còn muốn xử Giang Trì hơn cả tôi.

Thật kỳ lạ.

Nhưng ta không đáng để tôi phải ra tay.

13

Tôi không đánh Giang Trì đến chết.

Chỉ đánh cho một trận rồi bảo ta cút đi.

Giang Trì nằm trên đất như một con ch.ó chết, miệng vẫn còn kêu gào.

Uyển Uyển, tại sao em lại……

Tại sao à?

Tôi không biết.

Dù sao thì cứ tỉnh dậy mà thấy ta là đặc biệt phản cảm.

Có một cỗ hận ý mãnh liệt không rõ lý do.

Ừm, chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta.

Cảm giác đó còn mãnh liệt hơn cả việc muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Dục.

14

"Phó Ninh Uyển!"

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tôi đè nén sát ý xuống, quay đầu lại.

Tên khốn Phong Dục đó sao cũng ở đây?

Mặt tôi còn sưng khí thế vẫn ngút trời.

"Gọi bố đi."

Phong Dục, "Tôi không có đứa con nào xấu xí như cả."

Chỉ một lời không hợp là muốn chiến.

"Cô có quên tối nay phải gì không?" Phong Dục khinh thường cãi nhau với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...