Bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến thăm, tôi vốn muốn khoe hạnh phúc cảm của hai đứa cho bố mẹ yên tâm, nào ngờ trừ ngày đầu ra sân bay đón, thì những ngày sau đó ấy hầu như biến mất tăm, chỉ mải mê với cái công việc chết tiệt.
Hôm tiễn bố mẹ bữa ăn này, cuối cùng giám đốc Tạ cũng giá lâm, nào ngờ ngồi ăn cũng phải nghe điện thoại, thức ăn chưa kịp dọn lên thì đã thấy ta đi mất.
Thế mà mẹ tôi thì vẫn an ủi tôi, sợ tôi mâu thuẫn với ta.
Nghĩ đến cảnh bố mẹ đến mà khách sạn cũng tự đặt trước, sợ phiền tôi, tôi lại thấy có lỗi với họ.
Lúc kiểm tra an ninh, hai cụ xếp hàng chậm rãi, mũi tôi cay xè, mắt nhòa lệ.
Chỉ trời mới biết 5 năm trước, tôi đã nhẫn tâm bỏ bố mẹ mà theo Tạ Minh Thần đến một nơi cách xa hai người như .
Bạn thấy sao?