Giám đốc Tạ thời gian ấy có thể coi là chu đáo, công việc dường như bỗng nhiên không còn bận rộn nữa, tan còn có thời gian về nhà ăn cơm tối.
Ăn cơm cũng không chỉ lo dán mắt vào điện thoại, còn tìm chủ đề để chuyện với tôi.
Hôm đó tôi đang cập nhật hồ sơ xin việc, mải mê đến mức không để ý đến lúc ấy về, cũng không biết ấy đã đứng sau lưng tôi bao lâu.
Đột nhiên ấy lên tiếng,
"Em định tìm việc à? "
"Vâng."
Tôi khép máy tính xách tay, đứng dậy định đi nấu cơm.
Thế ấy lại níu lấy góc áo tôi, tôi với vẻ khó tin,
"Em không định quay lại công ty để việc nữa sao?"
Một năm trước, tôi đã rút khỏi công ty, một mặt là do sức khỏe thực sự có vấn đề, mặt khác cũng là do những năm gần đây đã thay Tạ Minh Thần trở thành kẻ xấu quá nhiều lần, đắc tội với một đối tác khác trong công ty.
Vị đối tác kia là chuyên gia kỹ thuật, việc nghiên cứu khai dự án mới cũng phải nhờ ông ấy dẫn đầu, Tạ Minh Thần đương nhiên không thể đắc tội với ông ta.
Khi đó, quan hệ giữa hai bên rơi vào bế tắc, chẳng biết thế nào, tôi bèn lấy lý do đau ốm để tạm thời rút lui, coi như xoa dịu sự việc.
Một năm nay, Tạ Minh Thần cũng chẳng rảnh rỗi, qua nhiều lần vận , giờ đây không còn bị bất kỳ ai khống chế nữa.
Nhưng tôi không muốn quay lại nữa.
"Anh đã quản lý công ty rất tốt rồi, thiếu em cũng không sao cả." Tôi bình thản giải thích.
“Sao lại không sao ? Nếu em nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đi rồi, về giúp có không?” Anh không buông tha tôi.
Tôi lắc đầu, “Em muốn công việc chuyên môn trong lĩnh vực của mình”.
Anh ấy cáu kỉnh gãi tóc, còn muốn thuyết phục tôi thêm.
Nhưng tôi đưa ra một lý do khiến ấy không thể thêm lời nào nữa,
“Đừng quên ước mơ ban đầu của em, là chuyên gia phân tích tài chính”.
Chứ không phải trở thành nhân viên hành chính, tài vụ, quan hệ công chúng và tấm bia đỡ đạn cho .
Tạ Minh Thần nhấp nháy môi, rồi lại bất lực im lặng.
Vì biết, nếu tôi thực sự muốn tiếp tục theo đuổi lý tưởng còn dang dở, là người không có tư cách nhất để cản trở.
Bạn thấy sao?