Nếu là tôi của 7 năm về trước, có lẽ đã tạt nước lạnh vào người Tạ Minh Thần gọi ta tỉnh lại, cầu ta giải thích từng câu từng chữ.
Nhưng bây giờ thì tôi chỉ bình thản để Trần Thâm rời đi, rồi giúp Tạ Minh Thần cởi áo vest, dìu ta lên giường.
Lúc dùng khăn ấm lau mặt, tôi chợt nghĩ: Nếu là ấy của 7 năm về trước thì đã không khiến tôi rơi vào hoàn cảnh khó xử thế này.
Hồi đó, sau khi tôi đồng ý ấy, ấy vui đến nỗi ngủ mà cũng thành tiếng.
Cứ ngốc nghếch gọi tên tôi: "Tuế Tuế", "Tuế Tuế", "Em xem tên của chúng ta còn ăn ý nữa".
Tôi hứng lên, đòi kiểm tra điện thoại ấy, rồi bộ trách móc:
"Đã bảo là sẽ không ai có thể còn sống sót mà thoát khỏi việc người kiểm tra điện thoại mà, sao lại không có gì hết thế này."
Anh ấy lại rất ấm ức:
"Em muốn tìm gì? Anh đâu có cũ, em là mối đầu của . Cũng không có hình nào mờ ám cả, hình nền điện thoại toàn là em."
Lúc đó, điện thoại của ấy chỉ toàn những thứ liên quan đến tôi, sinh nhật tôi, ngày tôi đến tháng, ngày quen nhau trăm ngày, ngày nhau trăm ngày…
Dường như mỗi ngày ở bên tôi với ấy đều đáng để ăn mừng.
Giờ đây, tôi chỉ có thể vào hành ấy say rượu vô thức chui vào cổ tôi, lí nhí muốn tôi vỗ lưng cho mà thấy chút ít dáng vẻ cũ.
Ngày tôi đến với ấy, ấy chẳng có gì trong tay.
Bạn thấy sao?