Tổng giám đốc Tạ vẫn mặc vest trang phục thông thường, suốt bữa sáng ấy không rời mắt khỏi chiếc ipad, như thể mọi thứ trên mạng ảo đều quan trọng hơn người đang ngồi đối diện với ấy.
Nồi canh giải rượu tôi nấu từ sáng vẫn còn nguyên ở đó, chỉ chờ ngắt lửa là sẽ dần nguội lạnh.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của , tôi bỗng muốn hỏi: Hay đổi sang uống nước mật ong đi.
"Chuyện tối qua, Trần Thâm đã kể với rồi, chỉ là trước đó say rượu rồi ấy đưa về nhà một lần, em đừng nghĩ nhiều".
Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên tôi, từng lời ra thật thản nhiên đến mức có vẻ như nếu cứ tiếp tục truy xét thì chính tôi là kẻ vô lý.
Tôi húp từng muỗng cháo trắng, chẳng thấy ngon.
"Một thư ký không uống rượu, sao cứ phải dắt đi tiệc rượu ".
"Một bé như , nỡ bắt uống rượu sao?".
Anh ý tứ bảo vệ rất rõ.
Tôi tủm tỉm , chẳng biết còn nhớ không, hồi xưa tôi giúp tiếp khách cũng chỉ là một bé như .
Dạ dày bị rượu hỏng từ hồi đó đến giờ vẫn không ăn cay, những món mình thích đều lần lượt từ bỏ.
Anh nhíu mày thật khẽ, bước lại gần hôn tôi.
"Ngoan nào, đừng nghĩ lung tung. Tuần sau phải đi công tác, từ ngày 7 đến ngày 9, em sắp xếp đồ đạc giúp đi".
"Ngày 7 đến ngày 9 à?". Tôi ngẩng đầu , gần như đang van nài nhớ ra rằng sinh nhật tôi là trong những ngày đó.
Nhưng chỉ giơ tay đồng hồ. "Anh đi đây".
Bạn thấy sao?