Tôi tắt điện thoại, cũng không muốn ở nhà.
Căn nhà này là chỗ ở thứ ba của chúng tôi từ khi chuyển đến thành phố này, so với giá trị tài sản hiện tại của ấy thì có thể xem là đạm bạc.
Những năm này chúng tôi bận rộn với công việc, ta cũng không nhắc đến chuyện kết hôn, nên cũng không có ý định đổi sang một căn nhà lớn hơn.
Dù gì cũng tính là nhà, khi chuyển đến, tôi vẫn sắm sửa nội thất, đồ trang trí, bài trí ngôi nhà ấm áp, tiện nghi.
Nhưng không rõ từ lúc nào, khoảng thời gian càng ngày càng dài tôi chỉ ở một mình trong căn nhà này.
Trống trơn, giống như bị thủng một lỗ nào đó, gió lùa vào, lạnh lẽo đến rợn người.
Trong những lời chẳng suy nghĩ của Tạ Minh Thần, điều khiến tôi đau lòng nhất lại không phải sự ngờ vực của ta, không phải sự biện hộ để bảo vệ Trần Thâm của ta, mà là một câu rất đơn giản: "Em đã thay đổi".
Giống như thể mọi chuyện xảy ra bây giờ đều là lỗi của tôi, đều là do tôi đã thay đổi.
Nhưng tôi vốn không phải như , tôi cũng từng hồn nhiên, ngây thơ, từng vô lo vô nghĩ.
Tôi là vì ta mới trở nên mạnh mẽ, khó tính, từng trải, lọc lõi.
Trong công ty, ta đóng vai người tốt bụng, chẳng còn cách nào khác là tôi phải đóng vai kẻ ác, rất nhiều chuyện ta không tiện ra mặt thì tôi phải kẻ tội đồ.
Một người đàn ông rõ ràng như Lâm Chiêu có ý đồ với tôi, theo tính trước đây của tôi, tôi sẽ chẳng thèm ta lấy một lần.
Nhưng khi đó, sinh mệnh công ty nằm trong tay Lâm Chiêu, nếu tôi không lấy lòng ta, công ty sẽ tan rã ngay tại chỗ.
Rõ ràng từng bước từng bước, tôi đều xứng đáng với Tạ Minh Thần, tại sao lại xảy ra cảnh này, ngược lại ta còn , rồi, không giống như người ta từng .
Phá hủy sự hồn nhiên của tôi, rồi lại tôi đã thay đổi, còn muốn tìm một người hoàn toàn mới.
Có ai bắt nạt người ta như ta không?
Bạn thấy sao?