【Cậu đã chuyện kinh thiên địa gì mà khiến Chu Hoài Xuyên chịu chia tay hả?!】
Tin nhắn tràn ngập màn hình, tôi mới lướt sơ đã thấy ít nhất bảy đứa hỏi tôi có bị bắt quả tang ngoại hay không.
Tôi chán chẳng buồn tức, cầm điện thoại, gõ trả lời:
【Không có, trong mắt tụi bây tao tệ đến thế à?】
【Đừng bận tâm chi tiết. Tụi tao chỉ muốn biết lý do chia tay thôi!】
Tôi im lặng hồi lâu, vốn định gần đây tôi và Chu Hoài Xuyên xảy ra rất nhiều chuyện.
Muốn kể về cuộc thử thách đêm qua của , về sự mất kiểm soát của .
Cũng muốn kể về sự bướng bỉnh, sự trốn tránh của chính tôi.
Trong đầu tôi ngổn ngang bao suy nghĩ.
Nhưng khi thực sự muốn trả lời, tôi lại rất rõ ràng thấy lý do khiến tôi và Chu Hoài Xuyên đường ai nấy đi.
【Vì… ấy muốn cưới. Còn tôi thì không định cưới ấy.】
Tôi, đúng thật là kiểu “tra nữ” trong lời bọn tôi thường hay .
8
Sau khi chia tay, tôi tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại Chu Hoài Xuyên nữa.
Dù gì thì Thượng Hải cũng rất rộng, mà ấy lại ra đi dứt khoát đến .
Chỉ là tôi không ngờ, vào ngày thứ mười bảy sau khi chia tay, tôi lại chạm mặt Chu Hoài Xuyên trên du thuyền.
Lúc ấy tôi đang quay vlog trên tàu, cầm theo một ly nước, vừa xoay người thì vô va phải một vóc dáng nhỏ nhắn.
Thức ăn trên đĩa của ta hất đầy lên người tôi, còn ly champagne trong tay tôi thì tạt thẳng vào mặt ta.
“Cô bị bệnh à?!” Dáng vẻ tức tối run lẩy bẩy, ta hét lên: “Đi đứng kiểu gì không mở mắt ra hả?”
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý.”
Tôi vội vàng xin lỗi, móc khăn giấy trong túi định lau vết rượu còn đọng lại trên mặt ta, bị ta hất tay ra ngay.
Cô đó rút gương nhỏ ra lại khuôn mặt đã loang lổ lớp trang điểm, tức đến mức nhảy dựng.
“Tôi mất hai tiếng đồng hồ để trang điểm! Cả tâm trạng tốt cả ngày hôm nay đều bị hỏng rồi!”
Giọng ta the thé: “Cô nghĩ chỉ cần xin lỗi là xong à?”
Vừa lên thuyền đã gặp thể loại chuyện thế này khiến tôi hơi nhức đầu.
Tôi vốn không muốn đôi co, chỉ đành dịu giọng hỏi: “Vậy muốn giải quyết thế nào?”
Cô ta không gì, chỉ trừng mắt tôi, sau đó nhanh như chớp chộp lấy ly nước ép dưa hấu bên cạnh, chẳng chẳng rằng hắt thẳng lên đầu tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, đá lạnh và nước ép ngọt lịm đã xối ướt toàn thân, lạnh đến mức tôi rùng mình.
“Xong rồi nhé, giờ thì huề cả làng!”
Cô ta phủi tay, khinh khỉnh liếc tôi một cái, rồi vênh mặt quay đi.
Tôi tức đến mức bật .
Không buồn nhiều lời, tôi hất tóc ướt ra sau lưng, nhàn nhạt gọi lại: “Khoan đã, thế này sao gọi là huề ?”
Cô ta hừ lạnh, vừa chỉ tay vào mặt tôi chuẩn bị chửi tiếp.
Tôi liền giơ tay túm lấy mái tóc dài của ta, kéo mạnh về phía sau.
“Cô điên à?! Thả tôi ra!” Cô ta hoảng loạn, vùng vẫy dữ dội, còn vươn tay định cấu tôi, tôi lập tức giữ chặt tay ta lại.
“Tôi cảnh cáo , thả tôi ra không thì trai tôi không tha cho đâu!”
Tôi chẳng buồn đôi co, thẳng tay cầm ly nước ép còn lại, định đổ thẳng lên đầu ta.
Nhưng tay tôi còn chưa kịp hành , ly nước đã bị ai đó giữ lại.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt nhăn nhó của Chu Hoài Xuyên.
Gặp lại nhau sau mười bảy ngày chia tay.
Câu đầu tiên Chu Hoài Xuyên với tôi là:
“Hứa Nhuyễn Nhuyễn, em đừng quá đáng như .”
9
Tôi khựng lại, còn chưa kịp mở miệng thì ta - giờ biết tên là Dương Hiểu Như - như thể thấy cứu tinh, lập tức khóc lóc om sòm.
“Anh Hoài Xuyên! Cứu em! Đau quá, ta điên rồi!”
Ánh mắt Chu Hoài Xuyên dừng lại trên người tôi ướt sũng vài giây.
Anh mím môi, vẫn mở lời:
“Có chuyện gì cũng từ từ , em thả ấy ra đi.”
“Đừng chuyện, cũng không hay cho em.”
Chu Hoài Xuyên kéo tay tôi lại, ra hiệu xung quanh.
Quả nhiên đã có người rút điện thoại ra quay.
Tôi biết rất rõ, lúc này mà buông tay, ngừng đôi co là lựa chọn hợp lý nhất.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Chu Hoài Xuyên, lửa giận trong tôi bùng cháy.
Đặc biệt là khi phát hiện đang cố tách tay tôi ra, giúp kia rời khỏi.
Cơn tức đến đỉnh điểm.
“Thả ấy ra đi.” Giọng Chu Hoài Xuyên lại vang lên, cứng rắn hơn trước, “Đừng loạn nữa.”
Tôi ngẩng đầu, khó tin , trong lòng nghẹn đắng.
Anh chẳng biết gì cả, dựa vào đâu mà mặc định là lỗi của tôi?
Là tôi chuyện sao? Là tôi chủ hắt nước ép dưa hấu vào ta sao?
Tôi cúi đầu bộ quần áo mình vẫn đang nhỏ giọt nước ép đỏ lòm, run cả người vì tức.
Chu Hoài Xuyên mặt vẫn lạnh tanh, còn vươn tay định giật lấy ly nước trong tay tôi.
Tôi né tránh, cắn răng, hắt thẳng ly nước ép lên người .
“Chu Hoài Xuyên, muốn bênh ta thì chịu thay đi!”
Tôi không phải kiểu người bị bắt nạt rồi lại cắn răng nuốt nước mắt.
Nếu đã chọn che chở cho đó, thì cứ để gánh luôn cơn giận của tôi - công bằng thôi.
Chu Hoài Xuyên bị tôi hắt một phát đầy người, đứng ngẩn ra, môi mấp máy định gì đó.
Tôi không thèm để ý nữa, dẹp đám đông sang một bên rồi bỏ đi.
10
Hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong năm.
Vừa lên tàu đã gặp thể loại người như Dương Hiểu Như.
Khó khăn lắm mới về phòng, tôi lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, gột hết cái cảm giác dính dấp từ nước ép.
Chưa kịp ngồi xuống nghỉ, bụng tôi đột nhiên đau âm ỉ.
“Dì cả” bất ngờ ghé thăm - sớm hơn mười mấy ngày.
Thể trạng tôi vốn yếu, ngày đầu kỳ kinh luôn đau đến mức không chịu nổi.
Không có thuốc giảm đau thì kiểu gì tôi cũng lăn ra ngất.
Tôi run rẩy mở điện thoại, nhắn tin cho nhóm đi cùng hỏi có ai mang theo ibuprofen không.
Tin vừa gửi, bên kia rep lại bằng một sticker “đang đến ngay”.
Tôi nhận phản hồi thì ôm bụng nằm nghiêng trên giường, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Không hiểu sao, đầu óc tôi lại nhớ về cảnh vừa nãy.
Chu Hoài Xuyên nhíu mày, rồi cái dáng che chở người khác của cứ hiện rõ trong đầu.
“Đồ đàn ông cặn bã!” Tôi càng nghĩ càng bực, mạnh xuống giường một cái.
Trước kia lúc còn , cái gì cũng tôi, một lòng một dạ.
Vậy mà chưa đến mười bảy ngày sau chia tay, đã có mới?
Lại còn không rõ trắng đen, cứ thế đứng về phía người khác mà trách tôi?
Tôi thấy ấm ức thật.
Nhưng tôi cũng biết rõ, mình chẳng có quyền thấy ấm ức nữa.
Vì tôi và Chu Hoài Xuyên… đã chia tay rồi.
Anh muốn ai, che chở ai… đều không còn liên quan đến tôi.
Tôi co người nằm trong góc giường, úp mặt vào gối, cố gắng xua hết những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Cứu tinh của tôi đến rồi!” Tôi sáng rực mắt, cố lê dậy ra mở cửa.
Nhưng khi cánh cửa bật mở, tôi thấy rõ người đang đứng ngoài liền sững người.
Hai mắt chạm nhau.
Tôi lập tức thu lại nụ , không lời nào, định đóng cửa cái rầm.
Nhưng cửa chưa kịp khép, đã bị Chu Hoài Xuyên chặn lại.
“Anh muốn gì?” Tôi bực bội .
Chu Hoài Xuyên giơ cái túi trong tay lên, giọng điềm đạm:
“Anh gặp Tiểu Trần ở hồ bơi, ấy nhờ đưa cái này cho em.”
Tôi cắn môi, đưa tay định lấy đồ trong tay .
Nhưng kéo mãi, vẫn không chịu buông.
Tôi ngẩng đầu khó chịu:
“Anh có định đưa hay không?”
Cứ đứng lù lù ở cửa thế này là sao?
Ánh mắt Chu Hoài Xuyên dừng lại trên đôi môi trắng bệch của tôi một lát, rồi nhíu mày hỏi:
“Em bị thương à?”
Tôi vốn định phủ nhận, lời ra đến miệng lại biến thành:
“Liên quan gì đến ?!”
Tôi giật mạnh cái túi từ tay , định đóng cửa đuổi đi.
Nhưng đúng lúc đó, bụng lại co rút một trận dữ dội, khiến tôi khom người ôm bụng, hít một hơi lạnh.
Chu Hoài Xuyên sững người, lập tức bước vào phòng, giữ cửa, túm lấy cổ tay tôi, giọng đầy căng thẳng:
“Em đau ở đâu? Để xem!”
11
“Cút!”
Tôi nghiến răng chửi một câu.
Muốn đẩy ta ra ngoài.
Nhưng không đẩy nổi, Chu Hoài Xuyên ngược lại còn ôm lấy eo tôi, bế thẳng lên giường.
Tôi tức đến phát điên, vừa cào vừa đá loạn xạ.
Chu Hoài Xuyên bị tôi đá vào bụng mấy cái, đau đến mức rên khẽ, mặt lạnh đi, giữ chặt lấy tay tôi:
“Đừng loạn nữa. Không khỏe thì ngoan một chút. Để xem em bị gì? Đau bụng à?”
Bạn thấy sao?