3
Mà củi thì không hiểu sao, mãi chẳng cháy.
Tôi với thân kiêm đồng nghiệp lúc đó, Điềm Điềm, phân công nhóm nhóm lửa.
Ngồi chồm hổm trước bếp củi cả buổi, vừa bẩn vừa mệt, mà lửa vẫn chưa chịu bén.
Dù nhà bà nội tôi ở quê, từ khi tôi có trí nhớ thì đã không còn dùng bếp củi, nên thật sự không biết phải nhóm thế nào.
Điềm Điềm bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Khụ khụ… Nhễm Nhễm, lửa mà không cháy thì tớ nhịn đói luôn.”
“Đừng mà, tớ thấy có gà ta đó, nấu canh chắc ngon lắm.”
Ban đầu tôi cũng chẳng vui vẻ gì, nghĩ đến một ưu điểm của nông thôn là nguyên liệu tươi, nên cố chịu.
“Cần giúp không?”
Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Tôi quay đầu lại, không ngờ là sếp Phó Dẫn.
Thấy mặt tôi, hơi sững lại.
“Ở đây… dính tro.” Anh chỉ vào mũi mình.
“Ồ ồ.” Tôi đưa tay quệt đại, rồi hỏi: “Sếp biết nhóm lửa à?”
“Biết.” Anh ra hiệu tôi tránh sang bên, cầm bìa giấy thuốc lá bên cạnh châm lửa, rồi bỏ vào bếp củi, tiếp đó cho thêm ít củi nhỏ.
Anh lấy cái quạt trên tay tôi, quạt vài cái, lửa đã bùng lên.
“Giờ cho vài khúc củi to hơn vào, để cháy từ từ.”
Tôi đã bất ngờ khi thấy sếp biết nhóm lửa — vì khí chất cả người chẳng liên quan gì tới nơi này.
Nhưng khi mặc bộ đồ trị giá không dưới sáu con số, cúi người ở bếp thấp để xắt rau, xào nấu, tôi lại thấy… ừ, biết nhóm lửa cũng chẳng lạ nữa.
Ban đầu khi sếp nấu ăn, mọi người đều tìm cách lẩn tránh, Phó Dẫn không hề ra vẻ, mà tự nhiên phân việc cho từng người.
Người thì nhặt rau, người rửa thịt, người bóc tỏi… chung ai cũng có việc, không khí cũng bớt gượng gạo hẳn.
Tôi vẫn ngồi cạnh bếp củi, ngọn lửa.
Thỉnh thoảng mất tập trung, lại liếc sang sếp.
Anh xắn tay áo sơ mi lên vài vòng, để lộ cánh tay rắn chắc.
Ngón tay thon dài, móng cắt ngắn gọn gàng.
Động tác thái rau nhanh và chuẩn, rõ ràng là người hay nấu ăn.
Vì bếp hơi thấp so với nên phải hơi cúi, trông vừa mệt vừa tập trung.
Quan trọng là… món nấu ngon thật sự.
Tôi nhớ phòng nhân sự từng Phó Dẫn là người Tứ Xuyên – Trùng Khánh, thích ăn cay.
Nhưng hôm đó, giảm lượng ớt trong món ăn, chắc là để chiều theo khẩu vị của mọi người.
Từ lần đó, Phó Dẫn trong mắt tôi không chỉ là một vị sếp cao cao tại thượng, mà còn là một người đồng trang lứa nấu ăn cực giỏi.
Với một đứa mê ăn như tôi, giống như tỏa sáng .
Sau đó, tôi và Phó Dẫn thân hơn là nhờ vài lần đi ăn ngoài, vô gặp nhau rồi ngồi chung bàn.
Vài lần như thế, tôi nhận ra khẩu vị của hai đứa khá giống.
Anh thích ăn cay, tôi cũng .
Anh không kén ăn, cái gì cũng muốn thử, tôi cũng thế.
Thế là thành đồng hành ăn uống hợp cạ.
Ngoài chuyện đi ăn chung, thỉnh thoảng Phó Dẫn còn tự tay nấu cho tôi.
Mà tài nấu ăn của thì… quá xuất sắc.
Vậy nên khi tôi đang nhai một miếng sườn, tỏ , tôi chẳng hề do dự.
Nói thật, không đồng ý thì sau này ai nấu cho ăn nữa?
Anh kể, mấy món ăn ngon của đều là bà nội dạy.
Hồi nhỏ, ba mẹ bận lắm, gửi về quê cho bà nuôi.
Anh theo bà học nấu ăn, việc nhà, cái gì cũng biết.
Mãi đến lớn mới quay về sống cùng ba mẹ.
Anh từng nghĩ sẽ đón bà nội lên ở cùng, bà không chịu, là đã quen sống ở quê rồi.
Sau khi tôi và Phó Dẫn ở bên nhau, tôi có về quê thăm bà một lần, vừa gặp tôi, bà đã thích ngay.
Bà còn khen tôi ăn rất ngon miệng.
Thế nên mỗi lần gửi đồ ăn cho Phó Dẫn, bà cũng không quên chuẩn bị phần cho tôi.
Chuyện chúng tôi chia tay, Phó Dẫn không với bà, nên đến giờ bà vẫn gửi đồ cho tôi.
Tính ngày thì chắc cũng sắp đến lúc bà gửi rồi, tôi ngại liên lạc với bà, đành âm thầm tìm đến Phó Dẫn.
Đang nghĩ ngợi thì giọng của Điềm Điềm kéo tôi về thực tại: “Nhễm Nhễm, đây là thịt bò à? Ăn liền không?”
Tôi qua, là thịt bò khô bà nội Phó Dẫn gửi.
Loại này thường đã nấu chín rồi.
“Đợi chút đã, còn có rượu thanh mai nữa.”
Dù rượu mận vẫn chưa ngấm hoàn toàn, bây giờ uống cũng .
Tôi chuẩn bị thịt bò và rượu, rồi cùng Điềm Điềm nửa nằm nửa ngồi trên sofa.
“Ngon thật đấy, tiếc là chắc sau này không ăn nữa.”
Bạn thấy sao?