4
“Nhễm Nhễm, sao tớ thấy… so với Phó Dẫn, cậu hình như tiếc đồ ăn hơn thì phải?”
Tôi bĩu môi: “Đồ ăn thì tất nhiên là tiếc rồi.
“Phó Dẫn nấu ăn ngon thật sự, lại có năng khiếu. Món chưa từng , chỉ cần xem video theo là ra món y như thật.
“Anh ấy còn rất giỏi tìm quán ngon. Lúc bọn tớ còn bên nhau, tìm quán là chuẩn khỏi bàn.
“Từ khi chia tay, nhiều quán từng ăn cũng đóng cửa, tớ lâu rồi chẳng còn đi săn đồ ăn nữa.”
Điềm Điềm ghé sát: “Thật sự không còn chút khả năng nào à? Hay là thử lại xem?”
Tôi không trả lời.
Điện thoại nhận tin nhắn của Phó Dẫn: 【Về đến nhà rồi.】
Tôi nhắn lại: 【OK】.
Anh dặn: 【Đồ ăn nhớ cho vào tủ lạnh, thịt ăn không hết thì bỏ ngăn đá.】
Tôi chụp ảnh đống thịt và rượu trên bàn: 【Chắc không để lâu đâu.】
Phó Dẫn: 【Tối đã ăn nhiều thế, vẫn ăn tiếp à.】
Rồi lại nhắn: 【Ăn nhiều chút cũng , gầy đi nhiều rồi.】
Điềm Điềm lập tức giọng chua chua: “Ôi dào ôi, còn khen gầy đi nhiều nữa. Quan tâm thế này, rõ là còn cảm mà!”
Hôm sau, tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.
Tối qua tôi với Điềm Điềm uống tới gần 11 giờ, mà sáng sớm ấy vẫn gượng dậy đi , đúng là chiến thần.
Còn tôi ngủ tới gần trưa, bị chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn màn hình, là mẹ tôi gọi.
Có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Nhễm Nhễm, con gì , sao mẹ gọi mấy lần mà không bắt máy?”
Nghe giọng mẹ, tôi đoán tâm trạng bà không tốt.
“Dạ… hôm qua con uống với Điềm Điềm, có chuyện gì thế ạ?”
“Còn hỏi mẹ chuyện gì! Con quên là đã đồng ý đi xem mắt rồi à?”
Giọng mẹ bên kia vang lên một tiếng lớn, đầu tôi càng đau hơn.
Tôi cố nhớ lại… hình như đúng là một tuần trước có đồng ý thật.
“Nhớ ra chưa? Mau dậy đi, hẹn người ta 12 giờ, nhanh lên, đừng để muộn.
“Cậu này tốt lắm, gia cảnh cũng ngang nhà mình, con phải biết nắm lấy cơ hội!”
Tôi vất vả chuẩn bị xong, đến địa điểm hẹn đúng 12 giờ.
Mà chỗ này cũng trùng hợp thật.
Vừa đến cửa nhà hàng, đã thấy có người vẫy tay với tôi.
Tôi bước lại gần, đối phương mặc vest, thắt cà vạt, toát ra vẻ công sở.
“Xin lỗi nhé, chiều tôi còn phải đi nên hẹn ở đây, tới có tiện không?”
“Tôi tiện mà, nhà hàng này tôi cũng quen, trước đây tôi từng gần đây.”
Tôi quanh, hơn nửa năm rồi, nhà hàng hầu như không thay đổi gì nhiều.
Giờ cao điểm buổi trưa, khách cũng khá đông.
“Ê? Cậu không nhận ra tôi sao?”
Đối phương ngạc nhiên tôi.
Tôi ngớ người: “Hả? Xin lỗi, chúng ta quen nhau à?”
Anh ta tỏ vẻ tổn thương: “Trước đây chúng ta cùng công ty đấy, tôi còn từng tìm cậu phối hợp công việc mà.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Tôi bị hơi mù mặt, không nhớ rõ người lắm, thật sự xin lỗi!”
Sau khi tôi xin lỗi nhiều lần, bầu không khí cũng đỡ gượng hơn một chút, sắc mặt đối phương vẫn chẳng khá hơn.
Thôi xong, chắc lát nữa về lại bị mẹ mắng đây.
Tôi còn đang nghĩ huống đã đủ xấu hổ, không ngờ lại có thể hỗn loạn hơn.
Tôi nghe phía sau vang lên một giọng quen thuộc: “Lưu Bằng, cậu cũng ăn ở đây à? Ngại gì ghép bàn không?”
Phó Dẫn!
Cũng đúng, đây là gần công ty mà, gặp Phó Dẫn cũng bình thường.
Bên cạnh còn một người đàn ông khác, chắc là cấp dưới.
Tôi quay đầu lại, Phó Dẫn thấy tôi cũng chẳng ngạc nhiên: “Tô Nhiễm, em cũng ở đây à? Hai người đang họp mặt đồng nghiệp sao?”
“Ừ.”
Tôi sang Lưu Bằng, ta lập tức giải thích: “Đúng , Tô Nhiễm nghỉ việc lâu rồi chưa gặp, nên tụ tập một chút. Tổng giám đốc Phó, hay là hai người cùng ngồi luôn đi.”
Sau khi Phó Dẫn và người kia nhập bàn, bữa ăn vốn là buổi xem mắt gượng gạo bỗng biến thành buổi ăn trưa công việc.
Tôi thì chẳng sao, vì xem mắt vốn chỉ do mẹ tôi ép quá nhiều mới phải đi.
Tôi cầm menu lên, nhà hàng này tôi thèm đã lâu mà cứ lười chưa tới, lần này phải ăn cho đã.
Tôi gọi sườn bò nướng và súp bò borscht, Phó Dẫn không thèm menu: “Giống ấy.”
Trong lúc chờ, Lưu Bằng hỏi: “Tô Nhiễm, sau khi nghỉ việc cậu gì ?”
“Tôi ở nhà nhận mấy dự án nhỏ, coi như tự do.”
Phó Dẫn chen vào: “Tô Nhiễm lúc đi đã rất giỏi rồi, giờ riêng chắc chắn cũng xuất sắc.”
Tôi quay sang , thấy Phó Dẫn như không . Sao lời của cứ kiểu mỉa mai thế nhỉ.
Bạn thấy sao?