5
Cả bữa cơm, tôi ăn mà như mắc nghẹn.
Món ăn vẫn ngon như trước, cứ mỗi khi tôi chuyện với Lưu Bằng, Phó Dẫn lại xen vào, còn luôn kéo đề tài về công việc.
Lưu Bằng cũng bị cuốn theo, ngồi nghiêm chỉnh như đang họp.
Tôi thật sự lo là ăn xong sẽ khó tiêu mất.
Ăn xong, tới lúc thanh toán, không ngờ Phó Dẫn đã trả hết cho tất cả mọi người.
Lưu Bằng và đồng nghiệp kia cảm ơn xong thì về công ty.
Tôi chạy theo ra ngoài.
“Phó Dẫn, đợi đã!”
“Em về nhà à? Lên xe tôi đưa về, vừa đi vừa .”
“Không–” lời còn chưa dứt, người đã quay đầu bỏ đi.
Tôi đành đứng ở lề đường chờ.
Lên xe rồi, bầu không khí hơi gượng gạo.
“Các người hôm nay thật sự là tụ tập đồng nghiệp à? Sao tôi nhớ em với cậu ta đâu có thân?”
Phó Dẫn thẳng phía trước, giọng bình thản hỏi.
“Đúng , tôi còn chẳng nhớ ra ta, nếu không thì đã chẳng đồng ý đi xem mắt rồi.”
“Xem mắt? Giờ em còn đi xem mắt?”
Phó Dẫn tôi đầy khó tin.
“Xem mắt thì sao? Ngày nào cũng ở nhà, sao mà tự tìm trai. Xem mắt cũng chỉ là một cách để quen người thôi. Với lại là mẹ tôi ép.”
Nghĩ tới việc về nhà lại phải đối phó với mẹ, tôi càng thấy bực bội.
“À đúng rồi, mới nhớ, hôm nay ăn hết bao nhiêu tiền, để em trả .”
“Em định trả kiểu gì?”
“Còn phải hỏi sao, trả hết cho chứ gì. Không lẽ em đi xem mắt mà để trả tiền à?”
Phó Dẫn im lặng hồi lâu, tôi với vẻ u oán.
“Anh gì em kiểu đó?”
“Chúng ta chia tay mới nửa năm, mà em đã tìm người mới rồi?”
Tôi cạn lời: “Anh có nghe mình đang gì không? Bọn mình đã chia tay nửa năm rồi đấy.
Anh cũng có chết đâu, chẳng lẽ em phải để tang cho ba năm à. Hơn nữa, chẳng phải cũng có người mới rồi sao?”
Phó Dẫn lập tức phủ nhận: “Anh lấy đâu ra thời gian tìm người mới. Nửa năm nay vùi đầu ở công ty, ngày nghỉ cũng chẳng bao nhiêu. Đừng oan cho .”
“Thôi, không cãi với chuyện này nữa. Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”
Tôi vội cắt ngang, không hiểu sao đang chuyện tiền mà lại chuyển sang cãi nhau.
Về đến nhà, Phó Dẫn đỗ xe xong liền hỏi tôi: “Em thấy thế nào?”
Tôi xụ mặt: “Chẳng thế nào cả. Nhà hàng đó đổi bếp trưởng rồi à, vị khác hẳn.”
Phó Dẫn liếc tôi một cái: “Anh đang Lưu Bằng. Em thấy ta thế nào?”
Tôi thở dài: “Không biết nữa, chắc ta cũng chẳng ưng em đâu.”
Thấy tôi ủ rũ, Phó Dẫn vỗ vai an ủi: “Đừng buồn, Lưu Bằng cũng không hợp với em đâu.”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ xua tay định lên lầu.
“Tháng sau em có rảnh không? Anh với định đi câu cá biển.”
“Không đi, em đâu thích câu cá.”
“Câu xong sẽ có hải sản tươi, vừa mới bắt lên, cách một giây trước vẫn còn sống.
“Em không phải mê phần bụng cá hồi sao, lúc đó sẽ ăn tươi nhất.
“Còn có hải sản hầm thanh, vừa ngọt vừa thơm.”
Nghe mà nước miếng tôi suýt trào ra, vẫn cố nhịn: “Để đến lúc đó rồi tính.”
Trời mới biết tôi thèm món canh Tom Yum nấu đến mức nào!
“Được.”
Phó Dẫn xoa đầu tôi rồi đi.
Cuối cùng cũng không cho tôi biết là bao nhiêu tiền.
Thôi kệ, lát nữa chuyển đại cho một triệu, chắc là đủ.
Tôi vừa quay đầu lại thì thấy mẹ tôi.
“Không phải đi xem mắt à, sao lại ở cùng thằng đó?”
“Quán ăn ngay gần công ty con, cờ gặp thôi.”
Tôi bất đắc dĩ: “Mẹ, người mẹ giới thiệu là đồng nghiệp cũ của con đấy.”
“Mẹ biết chứ, con suốt ngày ru rú ở nhà, bảo con với người lạ xây dựng cảm thì khó lắm.”
Ừ thì, đúng là mẹ hiểu con nhất.
“Nhưng cũng không thể là đồng nghiệp cũ chứ. Con còn chẳng nhận ra ta, mẹ không biết đâu, xấu hổ muốn chết.”
“Đồng nghiệp cũ thì không , còn sếp cũ thì à? Con đúng là thích tự hành mình, mê cái kiểu bị người ta áp chế?”
“Mẹ gì linh tinh thế?”
“Mẹ là hai đứa không hợp. Con quên mẹ ta từng gì về con rồi sao? Con đúng là cứng đầu. Đàn ông tốt trên đời thiếu gì!”
“Haizz.” Tôi thở dài: “Nhưng đàn ông nấu ăn ngon thì không nhiều đâu.”
“Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Chẳng lẽ vì đồ ăn mà con bán mình à?”
Mẹ vừa vừa giơ tay tát.
Mấy cái tát liền khiến tôi đứng nghiêm như chào cờ.
Bạn thấy sao?