Sau Khi Chiếc Vòng [...] – Chương 1

 1

Chiếc vòng vàng giả tôi mua có chín tệ chín tệ, còn miễn phí vận chuyển, mà biến mất.

Vài ngày sau, tôi phát hiện nó đang nằm chễm chệ trên cổ tay của Quý tỷ.

Cái vết lõm kia y hệt của tôi!

Trời ạ, cái thứ rách nát này mà ta cũng trộm sao?

Cái đồ bỏ đi đó tôi mua về chỉ để đeo cho đẹp thôi mà.

Sợ nó gỉ sét, mỗi lần rửa tay tôi đều cẩn thận tháo ra để trên bàn việc.

Đi đi lại lại thế nào lại không thấy đâu.

Ai ngờ, nó lại ở chỗ Quý tỷ!

"Quý tỷ, cái vòng này..."

Nghĩ lại, nếu tôi hỏi thẳng thế này chắc chắn ta sẽ không nhận đâu!

Thậm chí còn có thể bị ta vu oan ngược lại.

Tôi liền đổi giọng, hỏi: "Quý tỷ, cái vòng này mới mua hả chị? Vàng thật hả chị?"

"To thế này chắc không ít tiền đâu nhỉ?"

Tôi vừa hỏi, các đồng nghiệp đã xúm lại vây quanh. Mọi người nhao nhao bàn tán về giá vàng dạo này, ai cũng cái vòng to như chắc chắn không rẻ.

"Phải tám chín vạn tệ không?"

"Chắc chắn rồi, cái vòng to và dày thế này chắc phải cả trăm gram ấy chứ."

"Quý tỷ, nhà chị chiều chị quá." Quý tỷ tươi rói vén tay áo lên, để lộ toàn bộ chiếc vòng.

Trong tiếng xuýt xoa nịnh nọt của mọi người, ta ngẩng cao đầu, vênh váo như một con công đang khoe mẽ.

Tôi chẳng buồn ta, lại cẩn thận xem xét chiếc vòng một lần nữa.

Không sai vào đâu , chắc chắn là cái cục sắt của tôi.

Cái vết lõm kia rõ ràng như ban ngày, tôi không nhầm.

Quý tỷ thỏa mãn tột độ sự phù phiếm của mình.

Cô ta vừa vuốt ve chiếc vòng vừa khoe: "Đây là vòng cổ pháp đó, công nghệ chế tác đắt lắm."

"Tám trăm mấy tệ một gram đó."

"Ông xã cứ đòi mua cho bằng , tôi bảo nặng thế này đeo vào chắc bị viêm khớp cổ tay mất."

Tôi đứng bên cạnh thầm.

Tính theo gram á?

Lúc tôi mua là tính theo chiếc chứ.

Chín tệ chín tệ một chiếc, còn miễn phí vận chuyển nữa chứ!

Cái màu vàng đất xỉn xỉn kia đã biết không phải đồ tốt rồi.

Mọi người ta bằng ánh mắt như kẻ ngốc, ngoại trừ trợ lý nhỏ nhắn Chu Phương Viên của ta.

"Quý tỷ, đồ đắt tiền thế này chị phải cất cẩn thận vào."

"Công ty mình có trộm đó, chị cẩn thận đấy nhé." Nói xong, ta liếc mắt hết lần này đến lần khác về phía tôi.

Quý tỷ trừng mắt tôi, cũng hùa theo: "Ôi giời, suýt nữa thì quên mất chuyện này, có người còn trộm ý tưởng, trộm kế hoạch, trộm cả người nữa, cái gì mà không dám trộm."

"Tôi đúng là phải cẩn thận mới ."

Lúc này tôi mới nhận ra, hai người này hát bè với nhau nãy giờ, là đang chờ tôi đây mà!?

Ăn cắp đồ của người khác còn vu oan ngược lại, chỉ có hai người các người mồm dài lưỡi rộng thôi chắc!?

Đúng là đồ tiện! Được thôi, tôi chiều các người đến cùng.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Có trộm á? Nói mới nhớ, cái vòng của tôi cũng bị mất rồi!"

"Chị bảo cái này là chồng chị mua cho, có khi nào cầm nhầm không, sao tôi nó giống cái vòng bị mất của tôi thế nhỉ?"

"Hay là chị cho tôi xem kỹ một chút không?"

2

Quý tỷ như nghe chuyện gì đó buồn lắm. Cô ta và Chu Phương Viên ha hả thành một tràng.

"Cô bảo cái này là của á?"

"Cô mua nổi không?"

"Quý tỷ à, mình cũng đừng có khinh người quá, Tiểu Lý còn trẻ, đường kiếm tiền của người ta nhiều lắm."

"Chị quên rồi à, người ta còn có xe sang đưa đón đó, có điều cái người lái xe hơi lớn tuổi thôi."

Hai người này kẻ tung người hứng, cái tin đồn nhảm nhí về tôi lại dịp lan truyền.

Tháng trước tôi đến công ty khách hàng họp, giờ cao điểm không gọi xe, tôi đành bấm bụng chi thêm tiền gọi một chiếc xe riêng, ai ngờ lại là xe sang.

Dịch vụ xe riêng chu đáo, đến nơi tài xế còn lịch sự mở cửa xe cho tôi.

Chuyện này bị Quý tỷ và Chu Phương Viên thấy, trong cuộc họp họ bóng gió chế giễu tôi có ý đồ bất chính.

Còn cái vết dị ứng trên cổ tôi là dấu vết của .

Đến cuối cùng tin đồn lan về công ty đã thành tôi mang thai con của một ông già bảy mươi tuổi, sắp sửa "mẹ tròn con vuông" rồi.

Ngay cả khách hàng cũng gọi điện đến hỏi tôi ngày dự sinh là ngày nào, các dự án đang triển khai có tiếp tục không.

Tôi cúp máy, chỉ thẳng mặt Quý tỷ mắng một trận.

Cô ta cuối cùng cũng im lặng vài ngày.

Nhưng mới có mấy ngày mà ta đã lại chứng nào tật nấy!

Cái miệng thối tha này của ta, tôi đã cho không biết bao nhiêu cơ hội rồi.

Hôm nay, tôi thực sự không muốn nhẫn nhịn nữa.

Tôi chẳng buồn chuyện vô nghĩa với ta. Trên cái vòng đó có một vết, là do tôi bất cẩn xước khi đóng cửa ra vào.

Một vết lõm dài và nhỏ, lúc đó tôi còn chụp ảnh lại bằng điện thoại.

Chỉ cần so sánh một chút, người tinh mắt vào là biết ngay đó là cái cục sắt của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...