Sau Khi Chiếc Vòng [...] – Chương 7

"Đây không phải là Tiểu Lý của chúng ta sao, Tiểu Lý lại có trai mới rồi à?"

"Chúc mừng chúc mừng nhé, tuy hơi lớn tuổi một chút, người lớn tuổi thì biết thương người."

Cô ta dùng giọng lớn nhất phát loa ngoài, tất cả mọi người lại bị ép nghe lại cái video " tứ" kia một lần nữa.

Nhưng chính lần này, tôi lại nhận ra một chút quen thuộc khác.

Cái hoa tai mà người này đeo trong video, sao mà quen mắt thế? Hình như đã thấy ở đâu rồi.

Đúng rồi! Đây chẳng phải là cái ảnh mà trước đây Quý tỷ khoe của trên vòng bè sao! Tôi vội vàng lướt lại vòng bè của ta, quả nhiên là y hệt!

Bên cạnh tôi vừa hay có người trong lĩnh vực liên quan đến AI.

Tôi lập tức gửi video cho học đại học, cậu ấy bây giờ đang nghiên cứu thuật toán nhận diện thay đổi khuôn mặt bằng AI.

Bạn học vừa nhận tin nhắn thì lãnh đạo cũng đồng thời nhắn tin cho tôi.

[Cô đến văn phòng một lát đi.]

[Lập  tức, ngay bây giờ!]

10

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa văn phòng bước vào.

Lãnh đạo cau mày, trong văn phòng vang vọng tiếng " " không ngớt.

Giọng nũng nịu giả tạo, nghe mà tôi nổi hết da gà.

"Chuyện này tốt nhất nên giải thích rõ ràng, bây giờ chuyện đã đến tai khách hàng rồi, ảnh hưởng rất không tốt."

"Lý Minh Ngọc, tôi thật sự thấy lạnh lòng vì ."

Không phải, đang bảo tôi giải thích hay là không cho tôi giải thích, có gì mà lạnh lòng chứ.

Tôi vừa định giải thích, đột nhiên bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.

Quý tỷ đẩy cửa bước vào: "Lãnh đạo, chuyện ở chỗ khách hàng cứ giao cho tôi đi, ta bây giờ thật sự không tiện ra mặt."

"Tôi không ngờ, ta lại có thể ra chuyện như thế này."

Cô ta dùng ánh mắt ghét bỏ quét từ trên xuống dưới người tôi, nịnh nọt cầm cốc của lãnh đạo rót thêm nước cho ta.

"Anh hạ hỏa, lãnh đạo đừng giận, cứ giao cho tôi."

Lãnh đạo hắng giọng: "Lý Minh Ngọc, không giải thích gì sao?"

Tôi vừa định mở miệng, lại bị cắt ngang. Quý tỷ nhanh chóng tiếp lời: "Lãnh đạo, chuyện này còn gì mà phải giải thích nữa."

"Người ta còn trẻ, có đầy vốn để cạnh tranh!"

"Một trẻ không biết xấu hổ,hừ, thật là ghê tởm!"

"Tôi đã bảo ta không đáng tin cậy rồi mà, lãnh đạo cứ giao dự án này cho tôi đi, lần này tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt!"

Hai người này kẻ tung người hứng, nghe mà tôi buồn .

Hóa ra không phải gọi tôi đến để giải thích, mà là gọi tôi đến để hứng bô.

Xem ra hai người này lại quyết định đứng chung chiến tuyến rồi. Vậy thì còn cần gì phải chuyện vô nghĩa với họ nữa.

Bà đây không nữa! Cái công ty rách nát này có hai cái họa này, sớm muộn gì cũng sập tiệm!

Tôi vừa định quay người đóng sầm cửa bỏ đi, điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng. Là tin nhắn của học.

[Đúng là dùng AI rồi, chủ yếu là ở những điểm sau.]

[Thứ nhất, chi tiết phản xạ ở trung tâm đồng tử của hai mắt trong video không nhất quán. Thứ hai, video có hiện tượng rung lắc bất thường, dẫn đến sự không nhất quán giữa các khung hình. Thứ ba, người trưởng thành thường chớp mắt cách nhau hai đến mười giây một lần, mỗi lần chớp mắt mất từ 0.1 đến 0.4 giây, trong video này, tần suất chớp mắt có sự khác biệt lớn so với bình thường.]

[Qua âm thanh, chúng tôi cũng đã giám định, phổ âm thanh của video này có sự khác biệt rõ rệt so với bản ghi âm bình thường.]

[Tốt nhất cậu nên báo cảnh sát, cảnh sát có kỹ thuật giám định chuyên nghiệp hơn.】

Tôi vội vàng lướt qua một lượt, trong lòng đã có tính toán, cất điện thoại đi.

Hai người đối diện vẫn đang kẻ tung người hứng.

Lãnh đạo phê bình nhân phẩm của tôi một trận tơi bời, cuối cùng buông một câu:

"Lý Minh Ngọc, về nhà tự kiểm điểm cho tốt, dự án này không cần tham gia nữa."

Nhìn hai cái bộ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân kia, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý. Dựa vào cái gì mà tôi phải đi. Tôi dính phải cái đống phân này, bây giờ ai đụng vào tôi kẻ đó chết!

"Lãnh đạo, tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ kiểm điểm cho tốt."

11

Chỉ là không ngờ hai người này ra tay nhanh như .

Tôi vừa ra khỏi văn phòng, Chu Phương Viên đã bày chậu cây cảnh ở chỗ việc của tôi.

"Lãnh đạo rồi, chỗ việc của nhiều nắng, thích hợp nhất để trồng hoa."

"Mau dọn đồ cá nhân của đi, chỗ việc mới của ở ngay cửa nhà vệ sinh."

Đây chẳng phải là muốn ép tôi nghỉ việc sao!

Được thôi, tôi xem các người còn có thủ đoạn gì nữa.

Tôi không hai lời, xách đồ của mình đi ngay.

Mỗi ngày tôi đều đúng giờ đi chấm công, mỗi khi họp tôi đều ôm máy tính đến phòng họp, mỗi bước đi tôi đều để lại bằng chứng và video.

Đồng thời, tôi mặt khác bắt đầu điều tra xem rốt cuộc cái tai nạn năm xưa bị hai người này che đậy là chuyện gì.

Hỏi khắp những người cũ trong công ty, tất cả đều né tránh không muốn nhắc đến.

Cũng đúng thôi, người ta là lãnh đạo lớn, hà cớ gì vì một con tốt như tôi mà đắc tội với người ta.

Cho đến khi thấy bà đang cầm khăn lau nhà nhảy múa theo điệu nhạc dân gian trong hành lang, mắt tôi sáng lên.

Người ta thường mấy lao công quét dọn ở công ty chính là những cao thủ ẩn danh.

"Cô ơi, ở công ty mấy năm rồi ạ?"

Vừa hỏi đến chuyện này, bà liền phấn khởi hẳn lên.

"Ôi dào, cũng mười mấy năm rồi đấy."

"Lúc đó công ty còn mới thành lập, từng lớp từng lớp người vào công ty, bây giờ phát triển đến quy mô này."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...