Tin tức ảnh đế Thẩm Trì tự mình đem gia tộc “đông sơn tái khởi” lan truyền trên khắp cõi mạng.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa một doanh nhân thiên tài và một diễn viên sa sút đã biến hắn trở thành đỉnh lưu mới sau bảy năm ở ẩn.
Ngay lúc này đây, hắn đang đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên.
Hắn bình tĩnh thong dong, trò chuyện vô cùng vui vẻ, trên mặt toát ra một loại khí chất điềm tĩnh và nổi bật.
Phóng viên hỏi hắn: “Ảnh đế Thẩm, điều hối hận nhất trong chuyện cảm là gì?”
Đôi mắt Thẩm Trì hơi híp lại, loé lên những cảm người ta khó đoán .
“Tôi đã đánh mất bó hoa nhài mà mình thích nhất và tôi vẫn luôn muốn tìm lại ấy.”
Màn hình dừng lại trước những lời này của Thẩm Trì.
Tôi và Thẩm Trì đã ở bên nhau bảy năm, chưa bao giờ thấy hắn để lộ ra bộ dạng đầy tiếc nuối và chân thành như .
Tôi mở cửa sổ ra, vườn toàn là hoa nhài, trái tim đã lạnh lẽo đến cực điểm.
Rõ ràng hắn biết, tôi thích nhất là hoa hồng.
Yêu người như hoa.
Mà bó hoa Thẩm Trì thích nhất chính là Tống Dao – suýt chút nữa đã khiến khuôn mặt hắn bị hủy hoại.
Vì trả thù Tống Dao, hắn giam ta ở bên mình, cùng ăn cùng ngủ.
Và tất cả những điều này, mãi đến hôm nay tôi mới phát hiện ra.
Khu vườn đầy hoa nhài do chính tay hắn trồng là để dành cho Tống Dao.
“Hứa Niệm ơi, dù đã xây dựng đế chế kinh doanh cho ấy như nào thì người ấy nhất vẫn là tôi.”
Tống Dao mỉm ngọt ngào, trên mặt toát ra vẻ đẹp tự tin quyến rũ.
“Hứa Niệm à, thật may vì bảy năm trước đã cứu ấy, bằng không ấy nào có thể nổi tiếng như bây giờ.”
“Thật sự là rất phiền, mỗi tháng ấy đều vất cho tôi 5 triệu để tôi tùy ý tiêu xài phung phí.”
Thời khắc những bí mật bị vạch trần, giống như có một thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua ngực tôi.
Má.u tươi chảy ra, đau đớn đến tận xương tủy.
Trong đầu hiện lên đủ loại ngọn nguồn giữa tôi và Thẩm Trì.
2.
Thẩm Trì là thần tượng mà tôi đã ngưỡng mộ từ rất lâu.
Lúc trước, khi thấy Tống Dao đang cố gắng hủy khuôn mặt của hắn, tôi đã không chần chờ, lập tức chạy đến cứu hắn.
Tôi không đành lòng hắn bị hủy hoại mọi thứ, thậm chí ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ cũng không còn.
Vì thế, vì Thẩm Trì, tôi không ngần ngại nhún nhường lợi ích của mình cho Tống Dao.
Công ty hai nhà vừa hay lại đang hợp tác, Tống Dao chỉ đồng ý buông tha cho Thẩm Trì sau khi có lợi ích.
Sau khi cứu hắn, lúc đầu tôi chỉ một mực coi hắn là thần tượng của mình.
Nhưng dường như hắn lại rất quan tâm, che chở tôi như một người trai.
Khi tôi tăng ca đến khuya, Thẩm Trì sẽ đến công ty đón tôi về nhà.
Khi tôi bị sốt, Thẩm Trì sẽ ân cần ở bên cạnh chăm sóc tôi, mọi việc đều rất cẩn thận và chu đáo.
Tận cho đến lúc chế.t, tôi mới biết .
Vốn dĩ hắn tất cả là vì muốn khiến tôi hoàn toàn hắn.
Như , hắn sẽ có thể thuận lợi lợi dụng mọi nguồn lực của tôi để “đông sơn tái khởi”.
Khi giới truyền thông phỏng vấn, ánh mắt hắn dịu dàng, nụ như gió xuân, kiên định với lời thề son sắc của mình.
Tôi một lòng một dạ giúp đỡ hắn, chưa bao giờ có một điểm hoài nghi.
Tôi hết lòng chờ đợi, đợi đến khi sự nghiệp của Thẩm Trì thành công, hắn sẽ cưới tôi.
Nhưng hắn lại : “Không trả thù, không thể nào có thể yên tâm kết hôn với em .”
Vì thế, hắn muốn cùng tôi hợp tác, dùng hết toàn lực để lật đổ công ty của gia đình Tống Dao.
Sau đó, Thẩm Trì giam Tống Dao ở bên mình, là để trả thù.
Nhưng trả thù trong miệng hắn chính là không để ta rời đi quá ba mét, cùng ăn cùng ngủ.
Hắn , muốn cho ta mất đi tự do, hàng tháng vất cho ta một tấm chi phiếu 5 triệu, phải xài cho bằng hết!
Mà tôi vẫn không biết gì, đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn suốt mấy năm qua, mãi cho đến khi, vụ bắt cóc xảy ra, sự thật lúc đấy mới tiết lộ một cách trần trụi.
3.
Để có chỗ đứng vững chắc, Thẩm Trì đắc tội với không ít người.
Ngày tôi tìm Tống Dao, kẻ thù muốn trả thù Thẩm Trì cũng vừa hay tìm đến cửa.
Bên kia đã cùng lúc bắt cóc tôi và Tống Dao.
Thẩm Trì đuổi theo hắn đến tận rìa đảo.
Tên bắt cóc , giữa tôi và Tống Dao hắn chỉ chọn một.
Gió biển gào thét, lạnh đến cắt da cắt thịt.
Tống Dao bị trói lại không hề có một tí nào gọi là hoảng sợ, ta ngây thơ:
“Cô đoán xem, ấy sẽ cứu ai?”
“Mỗi đêm ấy sẽ đều ôm tôi, cầu xin tôi đừng rời khỏi ấy, người ấy nên cứu quả thực vẫn là tôi.”
“Thật đáng tiếc, bảy năm qua vẫn không thể cho ấy quên bông hoa nhài.”
Tôi dành bảy năm để giúp hắn “đông sơn tái khởi”, giúp hắn đứng trên đỉnh cao.
Tôi và Tống Dao, một người là ân nhân của hắn, một người là kẻ thù của hắn.
Tôi tràn đầy tự tin, nhất định Thẩm Trì sẽ chọn cứu tôi.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn hô lên hai chữ “Tống Dao” tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hoá ra, bảy năm ân vẫn không xứng trở thành lựa chọn quan trọng nhất của hắn.
Bảy năm vẫn không đủ để sưởi ấm trái tim một người sao?”
Khi đối phương muốn đẩy tôi xuống biển, Tống Dao đã đã dùng sức đánh vào người tôi, thẳng thừng đẩy tôi rơi xuống vực sâu vô tận, chôn vùi tôi dưới đáy biển sâu.
Tôi đưa mắt Thẩm Trì lần cuối.
Hai mắt hắn đỏ bừng, đồng tử như muốn nứt ra, hắn như điê.n lao đến muốn giữ chặt tôi lại bị Tống Dao gắt gao ôm lại.
Nhưng những điều này cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Khoảnh khắc hắn chọn từ bỏ tôi, trái tim tôi cũng đã chế.t rồi.
Hoá ra, Tống Dao mãi mãi vẫn là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất ở trong lòng hắn.
Nực sao!
Cô ta là bông hoa nhài ở trên đầu quả tim, còn tôi thì sao?”
Hắn dụ dỗ tôi, tôi hoàn toàn hắn, rồi sau đó lại lợi dụng triệt để sự chân thành của tôi để giành lợi ích cho riêng mình.
Tiếc là, đến khi chế.t tôi mới hiểu trái tim nhỏ bé của hắn.
Giây phút tôi nhận ra mình sắp ra đi, lòng tôi tràn đầy sự hối hận chua xót.
Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không nhạy cảm nữa.
Cho dù mặt Thẩm Trì có bị hủy hoại thành từng mảnh thì cũng không liên quan gì đến tôi.
4.
Mở mắt ra lần nữa, tin tức gia đình ảnh đế Thẩm Trì sản đã truyền đi khắp trường học.
Hắn đi cầu xin sự giúp đỡ ở khắp nơi, mong có thể bù đắp phần nào tổn thất, không ngại ngần tìm đến Tống Dao – công chúa chiều chuộng nhất thành phố A.
Trong trường học, người ta đã lan truyền tin đồn ở khắp nơi.
“Chà! Thẩm Trì bị Tống Dao đưa vào lớp rồi. Thì ra ngay cả Thẩm ảnh đế trông như đoá hoa cao lãnh cũng không thoát khỏi nanh vuốt ma qu.ỷ của công chúa nhỏ.”
Một màn này, quen thuộc đến mức tôi muốn bật khóc.
Tôi thực sự đã sống lại vào ngày tôi cứu Thẩm Trì bảy năm trước.
Khi đi ngang qua phòng học, tôi chần chừ muốn dừng lại vì cửa phòng không đóng.
Tống Dao không e dè, muốn Thẩm Trì nhục nhã ở ngay trước mặt mọi người.
Cô ta quấn một chiếc roi dài quanh tay, quất xuống.
“Diễn viên đỉnh lưu thì thế nào? Không phải vẫn phải quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin thương xót sao?”
Khuôn mặt tuấn tú, tinh xảo của Thẩm Trì đang phải cắn răng chịu đựng trông rất chói mắt.
Những giọt mồ hôi ở trên trán hắn rơi xuống, hắn đứng ở đâu, má.u trên người lại chảy đầm đìa đến đó.
Do quá đau đớn về thể xác, tay hắn không thể khống chế , nắm chặt lại, khiến gân xanh nổi lên mu bàn tay.
Sở dĩ lúc này Tống Dao vô cùng ghé.t vẻ mặt của Thẩm Trì là vì khuôn mặt của của hắn trông vô cùng giống mối đầu của ta.
Với thực lực hiện tại của Thẩm Trì, nếu không có ai cứu hắn.
Chỉ cần Tống Dao đổ cốc nước nóng này xuống, sự nghiệp diễn xuất của hắn sẽ hoàn toàn bị chấm dứt.
Bạn thấy sao?