1.Khi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi tìm thấy trong túi áo vest của Lương Vũ Hoài một tấm ảnh chụp chung của ta và một cậu trai trẻ.Cậu trai xinh xắn đó dựa sát vào ta, trông chẳng khác gì một cặp nhân đang chìm đắm trong .Mặc dù tôi mới là người đã kết hôn với ta 5 năm.Tôi để tấm ảnh lại như cũ và liên hệ với một thám tử tư.Một tuần sau, thám tử gửi cho tôi tư liệu về cậu trai đó.Kèm theo là rất nhiều bức ảnh thân mật của họ.Chàng trai tên là Tô Lạc, là một sinh viên đại học sắp tốt nghiệp.Lương Vũ Hoài không hề che giấu, dẫn cậu ta ra vào những nhà hàng và khách sạn sang trọng, tham dự đủ loại tiệc tùng và yến tiệc.Ngoại trừ tôi, dường như ai cũng biết ta đang ngoại .Phóng to khuôn mặt của cậu trai trong tấm ảnh, tôi tự giễu.“Hệ thống, cậu có thấy cậu ta rất giống tôi hồi trẻ không?”Hệ thống im lặng một lúc: “Tám phần.”Tám phần giống là đủ rồi.Đủ để Lương Vũ Hoài – người giờ đã thành công và nổi tiếng – đem tất cả tiền bạc và mà ta chưa từng dành cho tôi, trao hết cho cậu ta.Ngày xưa khi còn tôi, ta còn chẳng đưa tôi đi những nơi này.Thành thạo lau đi vệt máu mũi, tôi lấy thuốc giảm đau từ trong túi nuốt xuống, cảm thán: “Bảo sao dạo này cơ thể càng ngày càng tệ, thì ra là nhiệm vụ thất bại rồi.”Tôi là người xuyên không mang trên mình nhiệm vụ công lược. Một khi thất bại, hệ thống sẽ xóa sổ tôi.Hệ thống dường như cũng đang thương tôi, giọng ngập ngừng.“Như một sự bù đắp cho những nỗ lực của cậu, trong vòng ba tháng tới, cậu có thể tự chọn thời gian c//h//ết cho mình.”“Vậy sao?”Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lặng lẽ xóa tất cả ảnh chụp.“Vậy giúp tôi xem khi nào ta hạnh phúc nhất đi.”Dù c//h//ết sớm hay c//h//ết muộn cũng là c//h//ết.Vậy thì hãy để tôi c//h//ết vào lúc ta hạnh phúc nhất.2.Trước khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết "cứu rỗi" này, tôi là một nhi. Tôi chưa từng nhận , vì luôn có một ảo tưởng đáng thương. Ảo tưởng rằng có người mình. Trước lúc chết, một hệ thống từ trên trời giáng xuống rằng nó sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi. Chỉ cần tôi công lược thành công, tôi có thể ở lại thế giới này và nhận của nam chính.Tình sâu đậm không thay đổi suốt đời của ấy.Hệ thống : "Nếu cậu không chủ người khác, sao có thể mong người khác cậu?" Trước đây, tôi chưa từng ai, cũng chưa từng ai . Thế nên tôi đã ngộ ra điều đó và dành trọn 10 năm, từ năm 20 tuổi đến năm 30 tuổi, để Lương Vũ Hoài. Trên đường đến công ty của Lương Vũ Hoài, tài xế nhiệt : "Lâu lắm rồi cậu không ra ngoài, lần này đến công ty để tạo bất ngờ cho ngài ấy sao?" Tôi không nhịn mà hỏi: "Sao biết đó là bất ngờ? Có khi tôi đến để đòi ly hôn thì sao?" Tài xế bật ha hả: "Sao có thể chứ? Ai mà chẳng biết cậu ngài ấy nhiều đến nhường nào." Trong giới ai cũng biết tôi và Lương Vũ Hoài là một cặp vợ chồng thương, không thể ly hôn. Nghĩ đến hình ảnh thân mật trong tấm ảnh, tôi im lặng nhạt. Thật ra, mục đích tôi đến công ty của Lương Vũ Hoài hôm nay là để đòi lại cổ phần của mình. Hồi mới khởi nghiệp, ấy từng cầm giấy chứng nhận cổ phần, với tôi rằng công ty mãi mãi có chỗ dành cho tôi. Nhưng giờ xem ra, chỗ của tôi đã không còn.Chỗ của Tô Lạc thì lại có.Trợ lý của Lương Vũ Hoài tiếp đón tôi rất nhiệt , giữa đám đông, tôi ngay lập tức thấy Tô Lạc. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Cậu ta mặc áo thun và quần jean không hề phù hợp, nổi bật giữa những bộ vest đen trắng đồng nhất. Ở nơi mà tôi không hề hay biết, Lương Vũ Hoài thản nhiên giữ người ở bên cạnh mình. Tôi chỉ vào Tô Lạc và hỏi: "Cậu ta vào công ty từ khi nào? Dựa vào đâu mà không mặc đồng phục?" Trợ lý nhỏ giọng giải thích: "Đó là do Tổng Giám đốc Lương cho phép, rằng cậu ấy vẫn là người mới, cần thời gian để thích nghi." Nhưng khi xưa, lúc tôi cùng ấy khởi nghiệp, ấy chưa bao giờ cho tôi thời gian để thích nghi. Khi tôi chạy khắp nơi tìm kiếm cơ hội, đôi chân mỏi nhừ, ấy chỉ vỗ nhẹ đầu tôi và : "Cố gắng thêm một chút, sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi." Giờ đây, cái "sau này" mà ấy đã đến, sự dịu dàng, kiên nhẫn đó không phải dành cho tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Khi trợ lý kéo Tô Lạc ra ngoài, tôi vẫn nghe rõ lời trò chuyện của họ. Tô Lạc không phục : "Đây là người của Tổng Giám đốc Lương sao? Xấu thế này, không hiểu Tổng Giám đốc thích ta ở điểm nào." Trợ lý vội vàng bịt miệng cậu ta: "Đừng bừa, nếu Tổng Giám đốc biết sẽ giận đấy." Tô Lạc lẩm bẩm: "Giận gì chứ? Tôi đâu có sai! Loại đàn ông già như thế này, sớm muộn cũng ly hôn thôi!" Trợ lý còn định khuyên cậu ta thêm, tôi nghe đến phiền lòng, liền đứng dậy, bước tới nắm vai Tô Lạc. Khi cậu ta quay đầu lại, tôi mạnh tay tát một cái thật đau. Âm thanh giòn tan vang vọng khắp phòng, tôi lặng lẽ ngẩng đầu. Và ánh mắt tôi đối diện với ánh mắt của Lương Vũ Hoài, người vừa vội vã xuất hiện.
Bạn thấy sao?