3.Tô Lạc hét lên một tiếng chói tai, ôm mặt nép vào lòng Lương Vũ Hoài, nức nở rơi nước mắt. "Lương tổng, đau quá... Tôi có bị hủy dung không?" Lương Vũ Hoài luống cuống lau nước mắt cho cậu ta, dịu giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, Lạc Lạc." Trước đây, khi những lời ngọt ngào với tôi, ấy cũng từng khẽ gọi tôi là "Nguyệt Nguyệt". Bất giác, tôi cảm thấy ghê tởm. Dỗ dành xong người , Lương Vũ Hoài nhíu mày tôi: "Quý Trúc Nguyệt, từ khi nào cậu trở nên ngang ngược như ?" Tôi lạnh: "Sao không hỏi xem vị thư ký tốt của đã những gì?" Lời vừa dứt, nước mắt của Tô Lạc rơi càng nhiều hơn. "Tôi không gì cả, tôi chỉ ghen tị với cảm tốt đẹp của hai người, mà ấy đột nhiên ra tay!" "Tôi thật sự không sai gì hết, tôi không có mà!" Ánh mắt của Lương Vũ Hoài hướng về trợ lý: "Cậu đi." Ánh mắt trợ lý do dự một hồi giữa tôi và Tô Lạc, rồi cắn răng lên tiếng: "Thưa sếp, Tô Lạc thật sự không gì cả." Giờ thì ngay cả nhân viên trong công ty cũng đã biết, giữa tôi và Tô Lạc, ai quan trọng hơn trong mắt Lương Vũ Hoài. Sự lạnh lẽo trong lòng tôi càng thêm rõ rệt. Tôi xoa xoa cổ tay, chỉ vào trợ lý và ra lệnh: "Ngày mai cậu không cần đến công ty nữa." Coi tôi là kẻ dễ bắt nạt sao? Chưa để Lương Vũ Hoài kịp phản ứng, tôi tiếp lời: "Cổ phần của tôi trong công ty, khi nào giao đây?" Ngoài phần cổ phần tôi chia lúc công ty vừa mới thành lập, Lương Vũ Hoài từng hứa sẽ chuyển cho tôi thêm 1% mỗi năm. Anh ấy đã từng ôm tôi, hôn lên trán tôi và khẽ hứa: "Nguyệt Nguyệt, mọi thứ của đều là của em, chỉ cần em đừng rời bỏ ." Thế bây giờ, ấy lại vỗ nhẹ lên lưng Tô Lạc để trấn an, và khi nghe lời tôi , khuôn mặt đầy vẻ chế nhạo. "Quý Trúc Nguyệt, tôi nuôi cậu chưa đủ hay sao, giờ cậu còn nhắm đến cổ phần công ty nữa? Trước đây sao tôi không nhận ra cậu lại ham tiền đến ?" "Cậu ngày ngày chỉ biết ăn ngủ ở nhà, cậu đã đóng góp gì cho công ty chưa? Dựa vào đâu mà đòi cổ phần từ tôi?" Những lời hứa khi xưa, lúc cùng nhau bắt đầu từ con số không, đã sớm bị thời gian xóa nhòa. Một cơn đau dữ dội bỗng trào dâng trong lồng ngực tôi. Tôi không kiềm chế mà hỏi hệ thống: "Giờ ta cảm thấy hạnh phúc rồi phải không?" Ở trước mặt bao nhiêu người bảo vệ người , vạch trần bộ mặt gọi là thật của người đời. Điều đó ta vui vẻ sao? Hệ thống vang lên giọng : "Có một chút." 4.Trước mặt tất cả nhân viên, Lương Vũ Hoài ôm lấy Tô Lạc rồi rời đi. Tôi chẳng gì, chỉ nhận lại những ánh mắt chế nhạo của mọi người xung quanh. Khuôn mặt tái nhợt, tôi rời khỏi đó trong thất bại. Ngay trước cửa công ty, tôi thấy Tô Lạc đã đứng đợi sẵn từ lâu. Cậu ta khoác chiếc áo vest của Lương Vũ Hoài, trên tay cầm túi đá chườm mặt, ánh mắt đầy thách thức tôi. Tôi vốn định phớt lờ, cậu ta lại ngang nhiên chặn đường tôi. "Anh thấy bức ảnh rồi chứ." Thì ra bức ảnh trong túi áo vest, đặt lộ liễu như , là do cậu ta cố để ở đó để khiêu khích tôi. Cậu ta tôi, như đang đánh giá một món đồ thất bại, vẻ mặt kiêu căng. "Vừa già vừa xấu, tôi thật không hiểu tại sao A Hoài còn chưa ly hôn với ." Tôi bình tĩnh ngẩng đầu: "Khi nào thì kẻ thứ ba cũng có quyền ra đường sủa bậy như thế?" Câu này như đâm trúng điểm yếu của Tô Lạc, khiến cậu ta giận dữ. Cậu ta lục túi, vớ thứ gì đó rồi ném mạnh vào mặt tôi. "Không mới là kẻ thứ ba! Anh dựa vào đâu mà tôi? Yêu một người thì có gì sai?" Thật đúng là "Kinh thánh của kẻ thứ ba." Tôi nhếch môi chế giễu, ánh mắt lại rơi xuống thứ vừa bị ném vào mặt mình, giờ đã rơi xuống đất. Đó là chiếc đồng hồ tôi từng tặng cho Lương Vũ Hoài vào năm đầu tiên chúng tôi nhau. Hồi đó, cả hai chúng tôi đều là những kẻ nghèo khó, chẳng ai thương. Anh ấy muốn khởi nghiệp, không có món đồ nào để tạo ấn tượng. Ban ngày tôi ở bên ấy, còn ban đêm thì thêm một công việc ca đêm. Tiết kiệm từng đồng suốt một tháng trời, cuối cùng cũng kịp mua món quà sinh nhật cho ấy. Hôm đó là sinh nhật lần thứ 20 của , tôi cẩn thận đeo chiếc đồng hồ chuẩn bị kỹ lưỡng lên cổ tay . Anh kinh ngạc đến mức không nên lời, như một cậu thanh niên ngây ngô mới lần đầu bước chân vào thành phố. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhào đến hôn tôi tới tấp, đầy phấn khích rằng sẽ mang chiếc đồng hồ này theo mình đến tận mộ. Vậy mà chỉ vài năm sau, thứ từng gọi là "quý giá đến c.h.ế.t cũng không buông bỏ" giờ đây lại trở thành rác rưởi để ném vào mặt tôi. "Còn gì nữa? Đồ rẻ tiền lỗi thời thế này mà cũng dám tặng, tôi thấy thay mà xấu hổ." Tô Lạc giận dữ đạp vài phát lên chiếc đồng hồ, rồi ngẩng đầu, kiêu ngạo bỏ đi. Tôi đưa tay sờ lên chỗ vừa bị ném trúng, hình như da đã bị trầy. Ngồi xổm xuống, tôi nhặt chiếc đồng hồ vỡ nát lên, vẫn không đứng dậy . Vai tôi khẽ run. Tôi cuối cùng vẫn không kìm nước mắt.
Bạn thấy sao?