5.Sau khi băng bó vết thương trên trán, tôi ngồi yên lặng một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Trên màn hình TV, một bộ phim cảm lãng mạn mà ai cũng thích đang phát sóng. Lương Vũ Hoài, người đã mấy tháng không trở về nhà, bất chợt xuất hiện bên cạnh tôi. Anh ta giận dữ ném xuống trước mặt tôi bảng sao kê chuyển khoản giữa tôi và thám tử tư. "Quý Trúc Nguyệt, cậu điều tra tôi sao?" Tôi không rời mắt khỏi màn hình TV. "Người ngay thẳng sẽ không sợ bị điều tra. Anh đã ngoại lộ liễu, còn sợ gì bị điều tra nữa?" Câu của tôi khiến ta tức giận đến cực điểm. Anh ta kéo mạnh cổ tay tôi, ép tôi đứng dậy khỏi sofa, nghiến răng chất vấn: "Tại sao tôi ngoại , chẳng lẽ cậu không biết tự lại bản thân? Suốt mười năm trời cậu cứ dai dẳng bám lấy tôi, tôi thấy ngạt thở! cậu khiến tôi phát ớn!" "Nhìn lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, chẳng khác gì người c.//h.//ế.t. Trước đây cậu đâu như thế, rõ ràng là cậu thay đổi!" Cổ tay bị ta siết chặt đến đau nhức, tôi không chịu nhượng bộ, thẳng vào mắt ta, lạnh lùng đáp: "Vậy trước đây là thế này sao?" Rõ ràng trước đây, cả hai chúng tôi đều gần như ám ảnh bệnh hoạn với sự hiện diện của đối phương. Thế giờ đây, trong lời của ta, của tôi lại trở thành thứ độc dược mà ta muốn tránh xa. Trong lúc hai chúng tôi đối đầu căng thẳng, bộ phim trên TV đã đến đoạn cao trào. Nam chính, trong bộ lễ phục phương Tây, nhẹ nhàng nắm lấy tay nữ chính, an ủi: "Trời có lòng, sẽ không để kẻ nhau phải chia lìa." Tôi vẫn bướng bỉnh chằm chằm vào mắt Lương Vũ Hoài, miệng thốt ra những lời độc địa nhất: "Người thay đổi là . Chính khiến tôi thấy k//i//nh t//ở//m." Trời cao vốn vô , lòng người lại càng tàn nhẫn hơn. 6.Không vui vẻ mà tan rã, Lương Vũ Hoài đã rất lâu không trở về nhà. Anh ta mua một căn hộ mới gần trường cho Tô Lạc, hai người sống hòa thuận bên nhau, không để bất kỳ kẻ ngoài nào chen chân. Hình tượng cặp đôi hạnh phúc của tôi và Lương Vũ Hoài hoàn toàn sụp đổ. Trong giới bè, ai cũng biết ta đã tìm một cậu trai trẻ trông rất giống tôi khi còn trẻ. Bạn bè gọi điện hỏi tôi giờ định gì, khuyên tôi nhún nhường, cố gắng kéo Lương Vũ Hoài trở lại. Tôi im lặng lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi là bãi rác sao, mà phải đi thu hồi rác thải?" Bạn thở dài bất lực. Cúp điện thoại, tôi nắm chặt lấy ngực mình, thở hổn hển từng hơi lớn. Máu mũi không ngừng chảy ra, dù có cách nào cũng không cầm . Từ khi Lương Vũ Hoài và Tô Lạc sống chung, trạng này xuất hiện ngày càng nhiều. Những ngày ta càng tiến gần hơn đến hạnh phúc, tôi lại càng tiến gần hơn đến cái c.h.ế.t. "Hệ thống, tôi sắp c.//h.//ế.t rồi phải không?" Trong đầu vang lên âm thanh cảnh báo dữ dội. Một lúc sau, cơn đau từ từ tan biến, hệ thống đáp lời: "Sắp rồi" Vừa bước qua ranh giới của cõi chết, tôi ướt đẫm mồ hôi, co ro dựa vào đầu giường, tâm trí bắt đầu trôi vào những suy nghĩ hỗn loạn. Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Lương Vũ Hoài. Anh ta để tóc dài, gương mặt u ám, đứng rửa bát trong căn bếp của khách sạn. Bộ quần áo mặc đã bạc màu, chỉ còn là những sợi vải sờn rách. Khi đó, vừa bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà. Từ một thiên chi kiêu tử, rơi xuống đáy xã hội, chật vật tìm việc nơi nào cũng từ chối. Tôi bước tới, nhận phần lớn công việc của ta, nhiệt hỏi: "Tại sao không đi cắt tóc? Rất ít thấy con trai để tóc dài như đó." Anh trả lời với giọng nghèn nghẹn: "Cắt tóc thường xuyên, rất tốn tiền." Tôi hiểu cảm giác đó, liền vui vẻ đề nghị: "Vậy để tôi cắt cho , không lấy tiền đâu." Trong những ngày tháng khó khăn để sống sót trước đây, cắt tóc là một trong những kỹ năng giúp tôi mưu sinh. Lúc đó, Lương Vũ Hoài giống như một con nhím dựng đầy gai nhọn, chỉ sau sự kiên trì của tôi, mới dần mở lòng. Ngày tỏ , trong căn phòng trọ chật hẹp, cầm một bó hoa, nắm tay tôi và nhỏ giọng cảnh cáo: "Về sau chỉ cắt tóc cho một mình thôi." Tôi bật gật đầu, cũng trẻ con cảnh cáo lại: "Vậy cũng chỉ để em cắt tóc thôi nhé." Chúng tôi giống như hai sợi dây leo quấn chặt lấy nhau, nhau đến mức khiến cả hai đều chảy máu, vẫn không chịu buông tay. Thế mà nghĩ lại, đã rất lâu rồi tôi không cắt tóc cho nữa. Sau khi khởi nghiệp thành công, hình tượng trở nên vô cùng quan trọng, mà tay nghề của tôi thì chỉ ở mức trung bình, không thể cắt những kiểu tóc cao cấp. Những lời hứa ngây thơ ngày đó, như viết trên cát, một cơn gió nhẹ đã đủ để cuốn bay, bị người ta hờ hững quên lãng. Anh buông tay rồi. Hồi ức hòa cùng thực tại, tôi mơ hồ lên tiếng, giọng đầy trách móc: "Tiểu Hoài, khi nào để tôi cắt tóc cho đây?"
Bạn thấy sao?