Sau Khi Hoàn Thành [...] – Chương 4

7.Khi tỉnh dậy, tôi thấy trên đầu giường có một cốc nước ấm. Lương Vũ Hoài không biết đã trở về từ lúc nào. Anh ấy ngồi cạnh giường, giọng hiếm khi dịu dàng như : "Sốt rồi thì đi bệnh viện, cố chịu đựng gì?" Anh đặt vài hộp thuốc hạ sốt bên cạnh tôi. Tôi không đậy, giọng lạnh lùng: "Thấy tôi sắp chết mới nhớ ra để ý đến tôi sao? Giả vờ thương , không thấy ghê tởm à?" Sắc mặt bình tĩnh của Lương Vũ Hoài trong phút chốc trở nên méo mó. Anh bất ngờ đứng dậy, đi vài bước lại quay trở lại, tay nắm chặt thành quyền. Hít sâu một hơi, : "Nếu em muốn, tôi có thể để tóc dài một chút để em cắt." Có lẽ do nghe lời oán trách lúc tôi mê man, nhớ đến những chuyện trước kia và hiếm khi chịu cúi đầu nhượng bộ. Tôi lạnh, trái tim như bị bóp nghẹt bởi cơn đau quen thuộc. Sau đó, tôi đứng bất , ánh mắt lạnh lẽo lẩn tránh: "Không cần nữa." Đôi môi Lương Vũ Hoài khẽ mấp máy, như muốn gì đó, điện thoại đột ngột reo lên. Anh liếc tên người gọi, lập tức xoay người đi vào thư phòng. Tôi xoa xoa ngực, hạ ánh mắt xuống, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định cũng nên nhún nhường một chút. Xem như vì khoảnh khắc ngắn ngủi hạnh phúc vừa rồi. Đứng ngoài thư phòng, tôi yên lặng đợi nghe xong điện thoại. Nhưng trong phòng vang lên giọng của : "Bây giờ thấy Quý Trúc Nguyệt, tôi chỉ nhớ đến quãng thời gian trước đây. Cậu không biết đâu, thực sự phiền chết đi .""Ly hôn? Tôi không thể ly hôn , dù sao cậu ta cũng đã ở bên tôi lâu như , giữ cậu ta cũng chẳng có gì to tát.""Chuyện của Tô Lạc cậu đừng quan tâm nữa, cậu chưa nghe về 'Uyển Uyển Lệ Kinh' sao? Đợi đến khi cậu gặp người giống như , cậu cũng sẽ không thể chịu đựng đâu."Tô Lạc giật lấy điện thoại, khóc lóc thảm thiết."Rốt cuộc cái ông già đó có gì tốt chứ? Sao không ly hôn với ta? có biết danh tiếng của em đã hỏng hết rồi không? Anh tàn nhẫn như , vì một người đàn ông già mà hủy tương lai của em sao!""Anh có còn ta không? Nhưng ta không nữa đâu! Chỉ có em ! Em thậm chí sẵn sàng c.h.ế.t vì ! Tại sao không qua đây? Em sẽ c.h.ế.t mất, em thật sự sẽ c.h.ế.t mất."Lương Vũ Hoài an ủi cậu ta vài câu, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng, bất ngờ thấy tôi.Dù trong lòng không cảm thấy gì, tôi cảm giác như mình sắp c.h.ế.t mất."Anh thích cậu ta à? Là vì cậu ta cũng giống như tôi ngày xưa sao, Lương Vũ Hoài?""Chúng ta đã cùng nhau chịu bao nhiêu khó khăn, thế mà lại thấy tôi là cảm thấy buồn nôn.""Tôi cho biết, cậu ta chỉ thích những bộ đồ có giá trị của , nếu hôm nay đang ở trong bếp rửa chén, cậu ta còn chẳng thèm lấy một cái.""Rốt cuộc là ai mới là người buồn nôn?"Nước mắt tôi đã cạn kiệt, tôi vô hồn ta.Lương Vũ Hoài há miệng, ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tô Lạc."A Hoài, tôi đau quá, tôi đau quá."Lương Vũ Hoài sắc mặt thay đổi, không chút do dự quay người rời đi.Tôi dựa vào tường, quỳ xuống, chỉ cảm thấy căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau trang trí ngày xưa giờ đây lạnh đến thấu xương.8.Lương Vũ Hoài không bao giờ trở về nhà nữa.Tôi vẫn ngồi yên lặng trong phòng khách, xem ti vi, đồng hồ treo tường đếm thời gian.Cơ thể tôi ngày càng yếu đi, tôi liên tục hỏi hệ thống: "Bây giờ có phải là lúc Lương Vũ Hoài hạnh phúc nhất không?"Hệ thống kiên nhẫn trả lời: "Không phải."Cuối cùng một ngày, trong đầu tôi vang lên tiếng báo điên cuồng.Hệ thống cảnh báo tôi: "Sắp đến rồi, cậu phải ra ngoài ngay!"Hệ thống đưa cho tôi một địa chỉ, tôi qua và đột nhiên không thể bước đi nổi.Nơi này dù tôi có nhắm mắt vẫn có thể đi đượcNgày xưa, khi tôi và Lương Vũ Hoài nhận khoản quỹ khởi nghiệp đầu tiên, chúng tôi phấn khích đến mức không nên lời, loay hoay không biết đi ăn gì.Món ăn rẻ quá ăn nhiều lần đến nỗi gần phát ngán, món đắt thì chúng tôi lại không dám chi.Lương Vũ Hoài đang bối rối thì tôi dẫn ấy đến một quán hoành thánh ở phía bắc thành phố.Đây là món hoành thánh ngon nhất tôi từng ăn kể từ khi đến thế giới này.Bà chủ bán hoành thánh Lương Vũ Hoài bên cạnh tôi với nụ hiền từ, bà đưa cho những chiếc hoành tháng lớn nhất và đầy đặn nhất."Cậu là người đầu tiên mà Tiểu Nguyệt dẫn đến đây ăn, đừng cậu ấy thất vọng nhé."Lương Vũ Hoài ăn một cách ngon lành, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào trong bát, gật đầu thật mạnh."Tôi sẽ đối xử tốt với cậu ấy."Dù cảm chúng tôi đã đổ vỡ đến mức này, trong lòng tôi, tôi sẽ mãi giữ một chỗ cho chàng trai đã khóc và hứa hẹn trước quầy hoành thánh ấy.Đó là nơi cuối cùng cảm của chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn, ta lại đưa người của mình đến đó.Tôi ngồi bệt xuống đất, dạ dày cuộn lại như lửa đốt, không còn gì để nôn ra nữa.Tôi chỉ có thể siết chặt ngực, phun ra một ngụm máu lớn.Hệ thống thúc giục tôi: "Nhanh lên, không phải cậu muốn c.h.ế.t trước mặt ta sao? Nếu trì hoãn nữa, cậu sẽ c.h.ế.t ngay trong căn nhà trống này đấy."Nuốt hết thuốc giảm đau, tôi từ từ đứng dậy, cầm lấy bật lửa trên bàn, rời khỏi biệt thự và phóng hỏa.Lên xe taxi gần đó, tài xế thấy m.//á.//u trên người tôi, giật mình sợ hãi."Chàng trai, cậu phải đi bệnh viện gấp đấy."Tôi khó khăn lắc đầu, dối và đưa cho tài xế địa chỉ của quán hoành thánh: "Không phải m.á.u của tôi đâu, bác tài, đi đến đây, tôi phải bắt gian."Tài xế nghe thấy thế, ngay lập tức đạp ga.Khi đến khu phố sầm uất, tôi yếu ớt bước xuống xe, từ xa đã thấy bóng dáng Lương Vũ Hoài.Anh ấy dịu dàng Tô Lạc ngồi đối diện, đang cho ta ăn hoành thánh.Đây chính là khoảnh khắc ta hạnh phúc nhất.Tôi dồn hết sức lực, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, từ xa ném mạnh về phía mặt Lương Vũ Hoài.Ngay khi ta về phía tôi.Một chiếc ô tô lao nhanh vì say rượu, đâm mạnh vào tôi.Cơ thể tôi hoàn toàn suy kiệt, như một con búp bê vải bị vứt đi, bay văng ra ngoài và rơi nặng nề ngay trước mặt Lương Vũ Hoài.Đám đông xung quanh hét lên kinh hãi.Ngay khi vào mắt ta, tôi từ từ nhắm mắt lại.Lương Vũ Hoài, tôi thật sự rất tò mò, trong những giây phút Tô Lạc và cậu ta đang đút cho ăn hoành thánh.Anh nghĩ về những lần chúng ta cùng nhau ăn ở đây, hay là chỉ muốn sau này ăn hoành thánh với Tô Lạc?Rốt cuộc là khoảng thời gian nào đã hạnh phúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...