Trong họp báo, đầu tiên thành khẩn xin lỗi.
Phí Chi An và Sở Vũ Vi cũng đến.
Trên sân khấu, họ lên tiếng rõ:
Chuyện ầm ĩ là do vợ chồng họ mâu thuẫn, ảnh hưởng tới tôi và Cố Thời Dục.
Vì , họ xin lỗi vì đã phiền đến mọi người.
Tình hình tưởng đâu đã êm xuôi.
Nhưng Cố Thời Dục đột nhiên trở mặt.
Anh chỉ đích danh mấy phóng viên bịa chuyện, cho lôi ra trước mặt mọi người.
Ngay lập tức bị cấm vĩnh viễn trong ngành truyền thông, còn phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Giữa ánh mắt sững sờ của tất cả khán giả, Cố Thời Dục nắm lấy tay tôi.
Nói:“Họ nợ vợ tôi một lời xin lỗi.”
“Sau này ai dám ăn bậy bạ về vợ tôi, tôi đảm bảo, người đó sẽ chết rất thê thảm.”
“Tôi và vợ tôi quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Từ khi biết là gì, tôi đã ấy, và thề đời này không lấy ai khác.”
“Ninh Ninh là vợ tôi.
Là cả đời của tôi.”
“Ai còn dám bôi nhọ hay đặt điều về ấy, đừng trách tôi, Cố Thời Dục này không khách sáo.”
Ánh mắt đầy đe dọa, giọng chắc nịch.
Phía dưới, tất cả phóng viên đều nín thở, không ai dám thở mạnh.
Vì họ biết, Cố Thời Dục – con chó điên không dây xích này – một khi đã ra tay thì chẳng chừa gì cho ai cả.
Cha mẹ tôi bên kia màn hình, mặt đến mức sắp nứt ra.
Buổi họp báo còn chưa kết thúc, họ đã nhắn tin tới:
“Nắm Cố Thời Dục rồi, con , giỏi lắm!”
“Phải thế chứ, kiểm soát Cố Thời Dục thì cũng coi như nắm cả nhà họ Cố.”
“Nhà họ Giang mình cứu rồi!”
Nhưng giây tiếp theo, tôi lập tức bảo Cố Thời Dục rút toàn bộ đầu tư khỏi nhà họ Giang.
Rồi còn vừa khóc vừa gọi điện cho mẹ tôi:
“Mẹ ơi hu hu hu, Cố Thời Dục vì giữ thể diện cho nhà họ Cố, bắt con phải diễn với ảnh trước mặt truyền thông.
Giờ diễn xong rồi, con bị đuổi khỏi nhà luôn, ảnh còn đời này con đừng hòng quay lại Giang Thành nữa!”
“Ba mẹ à, con đi đây… từ nay hãy coi như chưa từng có đứa con này.”
Mẹ tôi khóc đến nghẹt thở.
Ba tôi tức tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Ba ngày sau, Tôi và Cố Thời Dục đang ở trên du thuyền đi về phía Nam Cực.
Đây là điểm khởi đầu trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới của chúng tôi.
Ở nơi này, có thể ngắm sao, có thể thấy cực quang.
Xa rời ồn ào, gần với vũ trụ nhất.
Bên ngoài là băng tuyết và đại dương.
Du thuyền rẽ sóng, còi tàu vang lên rền rĩ.
Trong phòng, ánh đèn vàng dịu sáng ấm, lò sưởi bật, mọi thứ ấm áp.
Cố Thời Dục lại bị tôi trói vào đầu giường.
“Đã từ nhỏ đã thích em, thế sao đêm tân hôn lại trốn trong chăn khóc?”
“Còn đặt ra ba điều luật nhảm nhí gì mà không hôn, không sờ, không ngủ chung.”
Cố Thời Dục đỏ mặt:
“Rõ ràng lúc đó đang trốn trong chăn mà, xong, tự dưng em ngồi cạnh bảo không thích ... Anh lag não tại chỗ luôn, sau đó gì cũng không nhớ nữa.”
Tôi chọc nhẹ vào sống mũi ta:
“Nói lời như thì phải chịu chứ sao.”
Cố Thời Dục nằm trên giường, ánh mắt mời gọi, như thể ác quỷ dụ dỗ Eva ăn trái cấm.
Dụ tôi… rơi vào vực sâu.
Tôi cúi người xuống, sau một trận ra trò, tôi lại hỏi tiếp:
“Năm mười sáu tuổi, cầm ảnh Sở Vũ Vi… chuyện đó… lại còn không khóa cửa?”
Anh ta giật nảy mình, rút ngay một bức ảnh từ túi ra.
“Ninh Ninh, em đến ảnh của chính mình mà cũng không nhận ra à?!”
“Còn nữa, là em không đóng cửa, ai mà ngờ em lại ảnh chính mình rồi tưởng là Sở Vũ Vi.”
Mặt tôi đỏ bừng, tên khốn này đúng là cố ý để tôi thấy!
Anh ta không biết… chuyện đó với tôi năm mười sáu tuổi còn sốc hơn cả thấy người ngoài hành tinh.
Đêm đó, tôi còn mơ thấy mình và ta…ịch ịch choạc choạc.
Không nhịn , cắn hai cái cho bõ ghét.
“Anh hồi nhỏ đúng là đáng ghét thật sự.
Đánh trai em, tráo thư của em, lớn lên rồi còn dám đến triển lãm của Phí Chi An loạn.”
“Vì ghét tụi nó.” – Cố Thời Dục .
“Nói chính xác hơn… bất kỳ ai em thích, đều ghét.”
“Cho nên mới đánh cái thằng dám nắm tay em hồi nhỏ, tráo thư , đổi thành biểu văn xuất sư.
Em đi bar còn dám gọi nam vũ công, mà tụi nó còn chẳng bằng .
Nếu đã có thể gọi tụi nó…tại sao lại chưa từng ngoảnh lại một lần?”
Nước mắt rưng rưng trong mắt Cố Thời Dục.
“Nhiều năm qua, vẫn luôn đi phía sau em.”
“Em gì, cũng giúp em dọn hậu quả.”
“Em trèo tường, bệ chân.”
“Em cho chó ăn, dọn phân.”
“Em trượt môn, thi hộ dùng tên em.”
“Em trốn học, đi học thay.”
“Chỉ có chuyện em thích người khác… không thể giúp em .”
“Còn em, cứ mãi đi về phía trước, chưa từng ngoái đầu lại.”
“Giang Ninh, bao giờ em mới chịu quay đầu một lần?”
“Chỉ cần em ngoảnh lại, sẽ thấy vẫn luôn ở ngay phía sau em.”
“Vất vả lắm mới cưới em rồi… mà ánh trăng trắng ngần của em lại về nước.”
“Vậy… là gì? Là một trò hề à?”
Anh ta ấm ức kể hết một tràng.
Tôi… đứng hình.
Cố Thời Dục ôm lấy tôi.
“Anh biết từ nhỏ em đã bị Giang dạy dỗ nghiêm khắc.
Họ nhà Giang đào tạo em thành tiểu thư khuôn mẫu.”
“Ăn bao nhiêu, đi bước dài hay ngắn, họ cũng muốn kiểm soát.”
“Chỉ vì một lỗi nhỏ, là bắt em quỳ, em giam.”
“Sau này em lớn, bắt đầu nổi loạn.
Nhưng không sao cả… sẽ cùng em nổi loạn.”
“Anh biết em không thích .
Nên lặng lẽ thật nhiều chuyện vì em… giúp em dọn mọi rắc rối em để lại phía sau.”
Khoảng thời gian tôi nổi loạn nhất, tôi từng đánh một trong lớp – người từng bắt nạt tôi suốt thời gian dài.
Cứ tưởng chuyện mà đến tai ba, tôi sẽ bị giam lỏng nửa năm như mọi lần.
Ai ngờ nửa tháng sau, mọi thứ vẫn bình yên.
Mà đó… thì chuyển trường.
Sau này tôi mới biết, là Cố Thời Dục lặng lẽ đứng sau bảo vệ tôi.
“Em sống quá gò bó, Ninh Ninh.”
“Anh chỉ muốn em sống vui vẻ hơn một chút.”
Vậy nên...Từ khi tôi còn chưa đủ tuổi trưởng thành, đã bắt đầu xúi nhà họ Cố đến nhà tôi bàn chuyện hôn sự.
Mỗi năm xúi vài lần, cho tới khi tôi tròn 20 tuổi, nhà họ Cố mới thật sự gật đầu.
Từ ngày cưới nhau, Cố Thời Dục luôn giả vờ yếu đuối.
Tôi có đánh mắng, cũng không phản kháng.
Tôi có bắt nạt, cũng không một lời nặng nề.
Anh để tôi trút giận.
Giống như hồi còn bé.
Khi trộm thấy tôi bị ba tát một cái nảy lửa, tôi lặng lẽ lấy con búp bê mà ba tặng, và tát lại búp bê để trả thù.
“Cảm phải trút ra, Ninh Ninh.”
Anh nắm tay tôi, đặt lên má mình.
“Nếu trút giận lên có thể khiến em thấy dễ chịu…”
“Thì dù em gì, cũng chấp nhận.”
“Em thích bắt nạt , sẽ ngoan ngoãn để em bắt nạt.”
“Em thích đánh , sẽ chủ đưa mặt ra.”
Tôi ôm ngược lấy :
“Từ hôm nay trở đi… phải sống đúng với con người thật của mình.”
Toàn thân khẽ run lên.
Tàu từ New Zealand đến Nam Cực, mất 7 ngày.
Con tàu lắc lư trên sóng biển, bị những cơn sóng lớn đập dồn dập vào mạn tàu.
Mặt biển lúc thì yên ả, lúc thì dậy sóng ngút trời.
Rìu lớn san bằng rừng rậm.
Lốc xoáy cuốn phăng bãi đỗ xe.
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, giọng khản đặc vì khóc quá nhiều.
Tôi thề!
Tôi sẽ không bao giờ để Cố Thời Dục “sống thật” nữa!
Hu hu hu...
Về sau...Chúng tôi đã cùng nhau đi qua rất nhiều nơi.
Cố Thời Dục trao cho tôi tự do.
Tôi có thể đến bất cứ nơi đâu mình muốn.
Làm bất cứ điều gì mình thích.
Chỉ khác một điều…Bên cạnh tôi, đã có thêm một người.
Anh là chồng tôi.
Là cả đời của tôi.
Tôi thích ngắm trăng.
Hồi nhỏ từng mơ phi hành gia.
Dù tiếc là tôi không thể trở thành phi hành gia.
Nhưng tôi đã có một vầng trăng thuộc về riêng mình.
Và Cố Thời Dục… luôn với tôi:
“Vậy thì, Ninh Ninh chính là mặt trời nhỏ của .”
Không có mặt trời, mặt trăng cũng chẳng thể tỏa sáng.
Trước kia, tôi từng cảm thấy trần gian này chẳng có gì đáng sống.
Cho đến khi… gặp .
Toàn văn hoàn —
Bạn thấy sao?