“Tại sao…..sao lại có thể là ngươi?”
Kiều Ngôn không thể tin ta. Kiều Lý thị thì sau khi thấy ta đã bị dọa ngất.
Sao có thể không sợ chứ, trong mắt bọn họ, ta đã là một thi thể dưới hồ.
Ta quay đầu Lâm Như, thấy vẻ mặt không hiểu của nàng ta, hông khỏi bật : “A, ta quên mất, ngươi vẫn còn chưa biết tại sao bọn hắn lại như nhỉ?”
“Nghĩ lại thì, ngươi đúng là chưa từng gặp nương tử ở quê của hấn.”
Lâm Như bỗng nhiên ngẩng đầu ta: "Làm sao ngươi biết?"
Ta thản nhiên vuốt búi tóc, thuận miệng : “Sao ta lại biết à? Ngươi hỏi hắn đi.”
Sắc mặt Kiều Ngôn tái nhợt, giống như người mất hồn.
Hắn khó khăn : “Nàng là Bình Nương.”
“Cái gì?”
Lâm Tương ở bên cạnh cực kỳ mơ hồ: “Mấy người đang về cái gì?”
Ta không mở miệng, Chung Tử Kinh thay ta ra chân tướng sự việc.
Lâm Như ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt hoảng hốt.
Lâm Tương run rẩy chỉ vào nàng ta: "Ngươi phái người đi ám sát công chúa?"
Lâm Như khàn giọng hét kên: “Ta không biết! Ta không biết nàng là công chúa! Đúng…đúng rồi! Việc này là do Kiều Ngôn xúi giục, là hắn ta nghĩ ra chủ ý này.”
Kiều Ngôn sững sờ ta hồi lâu, đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay ta: "Bình Nương, ngươi. . ."
Hắn ta còn chưa xong, đã bị Chung Tử Kinh bóp cổ, sắc mặt âm trầm : “Tục danh của công chúa mà ngươi cũng xứng gọi sao?”
Ta không nhúng tay, mặc dù Chung Tử Kinh muốn hắn ta, ta không muốn mạng của hắn, cho nên Chung Tử Kinh sẽ nương tay.
Khi ta bị thương mất trí nhớ, ta chỉ nhớ chữ “Bình” trong tên của mình, bọn hắn vẫn luôn gọi ta là Bình Nương.
Bây giờ nghe đúng là có chút không thích ứng .
Kiều Ngôn không thở nổi, sắc mặt xanh lét, sắp ngất đi.
Chung Tử Kinh đột nhiên buông tay, hắn ta ngã xuống đất thở hổn hển.
Ta Lâm Tương: “Lâm thừa tướng, ngươi xem, chuyện này nên thế nào?”
Cơ thể của Lâm Tương run rẩy, ông ta vịn vào cột miễn cưỡng ổn định thân thể: “Công chúa yên tâm, sáng mai thần sẽ đích thân dẫn nữ nhi đến phủ Thuận Thiên nhận tội."
"Thuê người người là tội lớn, thừa tướng đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Tương bi thống gật đầu: “Thần đã nghĩ kỹ.”
Bạn thấy sao?