Ta đường đường là công chúa mà lại bị người khinh nhục như .
Ta nằm trên bờ hồ, ký ức trước khi mất trí nhớ lần lượt hiện lên.
Mẹ chồng chanh chua kéo tay ta mắng vụng về như heo!
Thư sinh bảo sao nghe mà cũng dám leo lên đầu ta diễu võ dương oai.
Còn Lâm Như….
Là nha đầu trước kia chỉ có thể xách giày cho ta lại dám phái người đến ám sát ta.
Được, lắm. Vũ Bình ta sống hơn hai mươi năm, chưa có lúc nào chịu nhục như bây giờ.
Ta nắm chặt bùn đất dưới thân.
Thù này, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
….
Ta bước ra khỏi rừng với đôi chân cứng đờ, ở đây là ngoại thành, cách nội thành rất xa.
Hít sâu một hơi, vết máu dưới hai chân, ta nghiến răng tiến thêm một bước.
Một ngày một đêm.
Ta đi từ ngoại thành tới thành Hồng Lĩnh.
Ở cửa thành có thị vệ canh gác, ta không tùy tiện đi lên, ta của hiện tại cả người dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không thể tả.
Không có ai nhận ra ta, thậm chí có thể coi ta là nữ nhân điên mà bắt lấy.
Ta đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi một thương đội và thành, ta trà trộn vào cuối đoàn người, thuận lợi tiến vào thành.
Khắp nơi trong thành đều treo cờ trắng, trên đường cũng không có sạp hàng nào, thành Hồng Lĩnh bị bao phủ bởi bầu không khí âm trầm.
Không giống với những gì ta đã thấy vào năm ngoái.
Ta cờ trắng treo lên….là ai đã chết?
“Cô nương! Sao lại dám thẳng như thế.” Ông lão bên cạnh tóm lấy tay ta.
Ta theo bản năng hất ra: “To gan.”
Ông lão bị dọa sợ, một lát sau sững sờ : “Tiểu nương ngươi sao ….”
Sau khi tỉnh táo lại ta xoa trán: “Xin lỗi.”
Sau đó hỏi: “Cờ trắng này là là có chuyện gì?”
Ông lão kỳ quái ta: “Ngươi không biết?”
“Công chúa Vũ Bình nữ đế sủng ái nhất qua đời rồi! Nữ đế đã gia lệnh cho 36 thành cùng nhau treo cờ trắng để an ủi vong linh công chúa.”
Vũ Bình công chúa chết rồi?
Vậy ta là ai?
Nhìn lá cờ trắng tung bay trong gió, ta cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Ta chỉ là trên đường đi Giang Dương gặp phải ám sát, trên đường chạy trốn bị thương mất trí nhớ, sau đó Kiều Ngôn cứu—
Xem ra, có người không đợi mà muốn tuyên bố tin ta đã chết.
Ta sờ lên cổ, trên cổ đeo một viên Xá Lợi Tử, lần đầu tiên ta thấy vui mừng vì một nhà Kiều Ngôn không biết hàng.
Thành Hồng Lăng là trung ương, là nơi có tửu lâu quy mô lớn nhất.
Ta đi đến trước quầy, đem Xá Lợi Tử trong tay đặt lên mặt bàn.
Sắc mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, ta vài cái.
“Mời ngài đi bên này.”
Hắn tự mình dẫn ta đến một gian mật thất của tửu lâu.
Tửu lâu Triêu Dương là mạng lưới báo bí mật lớn nhất ở Đại Ly.
Người ở đây đều là thủ hạ của nhiếp chính vương Chung Tử Kinh.
Mà viên xá lợi tử này của là, là năm đó Chung Tử Kinh tự tay đeo lên cổ ta.
Ta hít sâu một hơi: “Chuẩn bị cho bổn cung đồ ăn và nước ấm.”
Chưởng quầy chợt ngẩng đầu ta, vẻ mặt không thể tượng tượng nổi.
Ta vỗ lên mặt bàn quát: “Sau đó bảo Chung Tử Kinh lăn tới đây gặp ta. Bổn cung còn chưa chết đâu, ta cũng muốn xem là ai sốt ruột đốt giấy để tang cho ta!”
Chưởng quầy mở to hai mắt, sau đó quỳ bịch xuống mặt đất: “Công chúa! Tham kiến công chúa.”
Bạn thấy sao?