1
Hôm đó tan lớp học thêm, tôi vừa ra đến cổng thì thấy ba đang đứng đợi.
Bình thường toàn mẹ đến đón tôi, nay đột nhiên đổi người, tôi có chút không quen.
“Ba? Hôm nay sao ba lại đến đón con?”
Ba xoa đầu tôi, :
“Mẹ con có chút việc gấp ở công ty, sao , ba đến đón con con không vui à?”
“Vui chứ, sao lại không vui .”
Tôi hùa theo, ánh mắt đã liếc sang chiếc xe phía sau ba.
Bình thường ở nhà chưa từng thấy chiếc xe này, sơ cũng biết là quà mẹ mới tặng ba gần đây.
Dù ba mẹ đã kết hôn nhiều năm, lần lượt sinh ra tôi với em trai, cảm của họ vẫn rất tốt.
Nhất là mẹ, cứ thỉnh thoảng lại mua quà cho ba, đến mức có lúc tôi còn thấy ghen tị.
“Chiếc xe này cũng là mẹ tặng ba à? Nhìn thôi đã thấy không rẻ rồi.”
Ba sờ nhẹ lên cửa xe, ánh mắt không giấu nổi vẻ thích thú.
“Mấy hôm trước ba tiện miệng thích mẫu này, không ngờ mẹ con lập tức mua luôn. Nghe đâu mất mấy trăm triệu ấy.”
Mấy trăm triệu quả thật không phải con số nhỏ.
Nhưng mẹ tôi là tổng giám đốc một công ty, từ nhỏ đến lớn luôn nuôi tôi theo kiểu sung túc, nên tôi cũng không quá ngạc nhiên.
“Khi nào mẹ cũng hào phóng với con như thế thì tốt biết mấy…”
“Thôi đi, lên xe nào.”
Tôi vừa định mở cửa thì nghe phía sau vang lên một giọng quen thuộc.
“Tiểu Xuyên! Em để quên đồ rồi!”
Tôi quay đầu lại, thấy giáo dạy thêm của tôi – Tô – đang chạy tới, trên tay cầm chiếc đồng hồ.
Tôi vội cổ tay mình, quả thật không thấy đồng hồ đâu.
Chiếc đồng hồ này là quà mẹ tặng tôi, mà tôi thì quý nó lắm, nếu để mất chắc buồn chết mất.
“Cảm ơn nhiều lắm, Tô.”
Tôi nhận lấy chiếc đồng hồ, chân thành cảm ơn .
Cô Tô là giáo viên dạy kèm môn Ngữ văn cho tôi.
Tôi học khá ổn, chỉ riêng môn Ngữ văn là kéo không lên nổi.
Mẹ tôi bảo tôi di truyền cái “mù văn chương” của bà, nên lập tức gia sư một kèm một cho tôi.
Cô Tô mỉm với tôi, rồi quay đầu lại, thấy ba tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ mắt sáng rực lên.
Cô ấy đưa tay vuốt lại tóc bị gió thổi rối, hơi cúi đầu, nở một nụ e thẹn.
“Chú là ba của Tiểu Xuyên đúng không? Bình thường không thấy tới.”
Ba tôi hơi ngại, đưa tay gãi mũi.
“Thường ngày bận việc nên…”
Trước mặt người ngoài, tôi cũng ngại bóc mẽ ông.
Thực ra ông cũng chỉ bận mấy cái gọi là “dự án riêng” thôi, năm nào cũng lỗ, nếu không nhờ mẹ chống đỡ thì sản từ lâu rồi.
Mà mẹ tôi cũng từng , đàn ông có sở thích riêng thì cũng tốt.
Chỉ là Tô nghe xong thì càng tươi hơn, ánh mắt dán chặt vào ba tôi, nhất là khi thấy chiếc xe phía sau.
“Không đâu, bận cỡ nào cũng phải đặt con cái lên hàng đầu chứ.”
“Chú nên thường xuyên đến đón Tiểu Xuyên, như mới theo sát hình học tập của con.”
“Được , nhất định rồi.”
Ba tôi đáp lại một cách xã giao rồi đưa tôi lên xe.
Tôi không còn là con nít nữa, dĩ nhiên ra thái độ Tô đối với ba không bình thường.
Trên đường về, tôi trêu ông:
“Ba ơi, hình như Tô thích ba đó nha~”
Tuy đã là bố của hai đứa con, vì sinh tôi sớm, lại biết chăm sóc ngoại hình, nên trông ông vẫn chẳng khác gì người ngoài ba mươi.
Mấy người nịnh nọt, bày tỏ với ba tôi cũng không ít.
Ba vừa lái xe vừa liếc tôi một cái:
“Con nít đừng linh tinh, giáo chỉ quan tâm đến con thôi.”
Ông không thừa nhận, tôi cũng chẳng ép, chỉ nhún vai rồi im lặng.
Trong mắt tôi, mẹ vừa giỏi vừa tốt tính, ba chẳng có lý do gì mà đi ngoại cả.
Nhưng ngay tối hôm đó, tôi đã thấy ba vào thả tim bài đăng của Tô trên vòng bè.
Mà bài đó… lại là một bài thơ cực kỳ ẩn ý và “chanh chua”.
Bạn thấy sao?