Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Thẩm Dung đeo balo bước xuống, giận dữ trừng mắt mẹ rồi hét:
“Bà là mụ phù thủy! Nếu bà không cho Tô quay lại, con sẽ không bao giờ về nhà nữa!”
“Người ác độc như bà hoàn toàn không xứng mẹ con!”
Tôi thực sự không hiểu nổi Thẩm Dung học mấy lời này từ đâu, sao có thể trơn tru đến .
“Thẩm Dung, em điên rồi à?! Em dám với mẹ như thế à?!”
“Cô Tô đó đã cho em uống bùa mê thuốc lú gì hả?!”
Thẩm Dung hừ lạnh với tôi, tỏ vẻ khinh thường:
“Cô ấy không hề cho em uống gì cả, là em thích ấy!”
“Cô Tô dịu dàng, tốt bụng, cho em ăn ngon, còn đưa em đi chơi!”
“Không như mụ phù thủy này!”
Trẻ con vốn bướng bỉnh, không thích bị quản lý, không hiểu rằng người quản lý em — mới là người em thật lòng.
Ba tôi theo sau Thẩm Dung, lấy balo từ tay nó rồi quay sang mẹ bằng ánh mắt đầy trách móc:
“Em quá đáng thật rồi đấy.”
“Cô Tô việc tốt, lại kiên nhẫn với trẻ con, em chẳng có lý do gì để đuổi việc ấy cả.”
“Chỉ một câu của em mà khiến người ta mất việc, em có từng nghĩ đến tương lai của ấy chưa?”
Giọng ba đầy chỉ trích, hoàn toàn không để ý đến sự thất vọng ngày càng hiện rõ trong mắt mẹ.
Mẹ bật lạnh:
“Làm việc tốt? Anh là chỉ ta chen vào gia đình người khác và dụ dỗ con người ta à?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một giáo viên có thể trơ trẽn đến thế đấy.”
Giọng mẹ lạnh lùng mỉa mai, khiến mặt ba tôi sa sầm lại.
Ông hất tay áo, tức giận quát:
“Em đúng là vô lý hết chỗ !”
Mẹ đúng — khi đàn ông hết lý lẽ, họ thường đổ lỗi cho phụ nữ.
Và trong cái gia đình đang trên đà rạn nứt này, tôi quyết định là người giúp mẹ dứt khoát một lần.
Tôi mượn cớ tra cứu tài liệu, cầm lấy điện thoại của ba.
Lúc ông không để ý, tôi mở ứng dụng WeChat.
Quả nhiên như tôi đoán — ông và Tô đã kết lại từ lâu.
Đoạn chat giữa họ đầy những lời lẽ ám muội, dây dưa không rõ ràng. Cô Tô thậm chí còn gửi ảnh mình mặc đồ ngủ, hỏi ba tôi rằng: “Bộ này hay bộ kia đẹp hơn?”
Tôi vừa lướt đọc, vừa lặng lẽ chuyển tiếp toàn bộ đoạn chat sang cho mẹ, rồi xóa sạch dấu vết trong máy.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu vì sao ba lại chọn phản bội người phụ nữ tuyệt vời như mẹ.
Cô Tô còn trẻ, miệng lưỡi ngọt ngào, lại sẵn sàng khen lấy khen để cái công ty rách nát của ba tôi — đến mức thần thánh hóa ông như một “thiên tài văn học”.
Còn ba thì chẳng bao giờ kể cho ta biết, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều là do mẹ kiếm ra.
Một người thì ham hố giá trị vật chất, một người thì mê muội giá trị tinh thần — đúng là vừa khéo hợp nhau.
Chỉ không biết nếu Tô phát hiện ra ba tôi thực chất chẳng có xu nào, liệu ta còn sẵn lòng “tặng” ông chút giá trị cảm nữa không?
Hôm sau là cuối tuần, ba tôi muốn hàn gắn không khí gia đình nên chủ đề nghị cả nhà đi công viên giải trí.
Mẹ tuy không hứng thú vẫn đồng ý.
Nhưng còn chưa kịp bắt đầu chơi gì, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Cô Tô, ăn mặc đơn giản, không biết từ đâu chui ra — mà lại quỳ thẳng xuống trước mặt mẹ tôi.
“Chị Thẩm! Em biết em sai rồi, xin chị đừng để nhà trường đuổi việc em!”
“Mẹ em đang nằm viện, em thực sự rất cần công việc này mà…”
7
Giọng của Tô rất lớn, lập tức thu hút ánh của đám đông xung quanh.
Tôi nhận ra ánh mắt đầy dò xét của những người qua đường, liền kéo tay mẹ sang đứng một bên.
“Cô Tô, có ý gì đây?! Việc bị trường đuổi là do đạo đức cá nhân có vấn đề, liên quan gì đến mẹ tôi chứ?!”
Cô Tô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước trông thật đáng thương, như thể là người bị .
“Chị Thẩm, em biết chị hiểu lầm mối quan hệ giữa em và Thẩm, em chỉ muốn một giáo viên tốt nên mới thường xuyên liên lạc với phụ huynh thôi…”
“Con trai chị là một cậu bé ngoan, em chỉ hy vọng tuổi thơ của em ấy vui vẻ, chứ không phải…”
“Không phải bị chị kiểm soát quá mức… Nếu chị không muốn em xen vào nữa, thì từ nay em sẽ không quan tâm nữa!”
Câu cuối cùng của ta như thể mẹ là một kẻ bạo hành con cái.
Quả nhiên, đám đông vây quanh xem náo nhiệt bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trời ạ, bà mẹ này sao thế nhỉ, giáo viên tận tụy thế còn đuổi người ta.”
“Bây giờ phụ huynh khó chiều thật đấy…”
“Nhìn giáo còn trẻ, ăn mặc giản dị, chắc gia cảnh cũng chẳng khá khẩm, giờ mất việc rồi mà mẹ lại còn đang nằm viện nữa chứ. Khổ thật…”
“Tội nghiệp ghê, chậc chậc…”
Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, giọng Tô càng tỏ ra tội nghiệp hơn:
“Chị Thẩm, em biết chồng chị giỏi giang, kiếm nhiều tiền, không phải phụ nữ nào cũng mê tiền mà lao vào!”
“Hơn nữa, Thẩm rất quan tâm đến sự phát triển của con. Chúng em chỉ là quan hệ giáo viên – phụ huynh bình thường.”
“Nếu chị dành nhiều thời gian hơn cho con mình, thì em cũng chẳng cần phải liên lạc với ấy gì!”
Chỉ hai câu, ta vừa tâng bốc ba tôi giàu có, vừa đá đểu mẹ tôi là người mẹ vô trách nhiệm.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nghe ta xong, Thẩm Dung vốn đang im lặng bỗng bật khóc òa lên.
Nó lao vào lòng Tô, ôm chặt lấy cổ ta không buông.
“Cô Tô hu hu hu, con nhớ lắm! Con không muốn rời khỏi trường đâu…”
Thằng bé khóc thảm thiết, còn Tô thì vừa vỗ về đầu nó vừa an ủi, thật thân thiết và cảm .
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/sau-khi-me-toi-ly-hon/chuong-6
Bạn thấy sao?