Sau Khi Nuôi Một [...] – Chương 1

1

Tôi rùng mình một cái.

Sao mấy dòng chữ này lại biết, tôi định sau khi vắt nốt vài giọt nước mắt cuối cùng thì thả Bạch Tiêu về biển?

Còn chưa kịp hiểu, giọng lạnh nhạt của Bạch Tiêu vang lên:

"Ngọc trai là thứ vô cùng quý giá đối với tộc nhân ngư, dù có tra tấn tôi thế nào, tôi cũng sẽ không cho đâu."

Bản năng, tôi lại giơ tay lên, vung thẳng vào giữa đuôi cá ta.

"Ưm..."

Anh ta khẽ rên một tiếng, ngón tay dài bám chặt mép bồn tắm.

Mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh.

Cố nuốt nước mắt vào, vẫn tôi với vẻ cứng đầu:

"Chỉ mấy chiêu đó thôi mà đòi bắt tôi khóc à? Từ bỏ đi, tộc nhân ngư bọn tôi không dễ khuất phục như đâu."

Dòng bình luận lại hiện ra:

【Nam chính còn chơi trò khích tướng nữa kìa, rõ ràng rất thích bị chị đánh, không thích thì sớm dùng đuôi quật chị ta bay rồi, nhân ngư là giống loài có sức mạnh tấn công cao mà!】

【Tôi dám khẳng định, ta đang khóc vì sướng! Mỗi lần muốn bắt nạt thêm, lại cố nhịn nước mắt.】

【Đến lúc đã "đã đời" rồi mới chịu cho ngọc trai, trời ơi đúng là nhân ngư mưu mô!】

Tay tôi khựng lại giữa không trung.

2

Mình đánh Bạch Tiêu như thế, mà ta… lại thấy sướng?

Thấy tôi dừng tay, Bạch Tiêu len lén ưỡn người, đuôi cá cọ nhẹ lên tay tôi.

Tôi cúi đầu: "Đuôi của ..."

Biểu cảm cứng đầu của Bạch Tiêu suýt nữa thì sụp đổ, quay mặt đi, nhắm chặt mắt:

"Cô đánh mạnh quá… nên đuôi nó bật lại một chút."

Tôi nghe lý do yếu xìu này mà suýt bật .

Ngay giây tiếp theo, tôi thấy ta len lén hé mắt ra quan sát tôi.

Dòng bình luận đúng lúc xuất hiện:

【Đuôi bật lại, hahahahahaha, nam chính bịa lý do mà không thèm sáng tạo luôn.】

【Trong lòng nam chính: liếc cái xem chị ấy sao còn chưa đánh tiếp?】

Tôi đã hiểu.

Cố rút tay về, tôi tỏ vẻ thất vọng:

"Anh không cho ngọc trai thì thôi, hôm nay đến đây thôi nhé."

Nói xong, tôi quay người bước đi.

Sau lưng, bỗng vang lên tiếng “lộp bộp” vang dội.

Dòng bình luận lướt tới:

【Haha, nam chính tưởng chị không cần mình nữa rồi, khóc sướt mướt luôn!】

【Quay lại mau đi chị ơi! Toàn là ngọc trai to xinh đẹp mà chị thích nhất đó!】

Tôi quay đầu lại, liền thấy Bạch Tiêu mắt đỏ hoe, mắt dán chặt vào bồn tắm.

Trong hốc mắt, nước mắt rơi lã chã, như dây bị đứt.

Biến thành từng viên ngọc trai to, rơi “bịch bịch” xuống sàn.

Tôi vui mừng trong lòng.

Toàn là tiền cả đấy!

Vừa định cúi xuống nhặt thì chuông cửa vang lên.

Bạch Tiêu lập tức ngừng khóc, sắc mặt như lâm đại địch.

【Bạn trai cũ của chị lại tới phiền rồi, chiến trường ái sắp bắt đầu! Đến rồi đến rồi!】

【Ối dồi ôi, nam chính lại ngửi thấy mùi của tên ghê tởm đó, ngừng khóc luôn rồi, nét mặt kiểu: Đàn ông lên chiến! Đàn ông phải chiến!】

3

Tôi thấy dòng bình luận, khẽ cau mày.

Quay đầu dặn Bạch Tiêu:

“Anh cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng phát ra tiếng.”

Anh ta mím chặt môi.

Nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới không nguyện gật đầu.

Tôi đưa tay, cách không xoa đầu ta:

“Ngoan.”

Mặt Bạch Tiêu lại đỏ bừng.

Tôi bước ra mở cửa.

Vừa hé cửa, Thẩm Trần đã chen thẳng vào trong.

“Bịch” một tiếng, hắn quỳ sụp xuống trước mặt tôi:

“Vụ Thanh, thật sự biết lỗi rồi, mình quay lại đi!”

Trước mắt, dòng bình luận lại lướt qua:

【Xàm xí! Hắn đúng là tra nam! Trước khi đến tìm chị còn đi thả thính trên mạng cơ mà, chị đừng có mềm lòng đấy nhé!】

【Thằng này khi nào mới biến mất đây? Lúc theo đuổi chị thì đồng thời tán cả 5 khác.】

【Chưa hết! Vừa cưa đổ chị xong là bắt đầu rủ rê lên giường, còn khoe với đám là muốn thử xem “ nhà lành” thế nào, thật kinh tởm!】

Bình luận dày đặc, đều là mắng chửi Thẩm Trần.

Tôi siết chặt nắm tay.

Tôi vốn là một hoạ sĩ truyện tranh, bình thường sống khép kín, bè chẳng có mấy.

Tôi quen Thẩm Trần qua mạng xã hội.

Hắn luôn khen tranh tôi vẽ rất có hồn:

【Tranh của em đầy linh hồn, muốn có một cuộc cộng hưởng linh hồn với em.】

Khi gặp mặt thì ra dáng đạo mạo, phong độ, đeo mặt nạ quý ông, theo đuổi tôi ráo riết.

Tôi bị hắn cho mê muội, không ngờ mới quen chưa đến một tuần, hắn đã bóng gió đề cập chuyện qua nhà hắn chơi.

Tôi từ chối, hắn liền đổi sắc mặt, lạnh lùng:

“Không có dục thì đương cái gì? Em bảo thủ lạc hậu như , mối quan hệ này không thể kéo dài đâu.”

Tôi từng suýt bị hắn tẩy não, suýt nữa thì dâng mình cho hắn.

Cho đến cái ngày tôi thấy điện thoại hắn.

4

Sau khi ở bên tôi, hắn vẫn còn nhắn những lời ám muội với đủ loại con khác.

Toàn màn hình là “bé cưng”, “hun hun”, trông mà buồn nôn.

Thì ra, tôi chỉ là một trong những đối tượng hắn trêu ghẹo.

Sau ngày hôm đó, tôi chủ chia tay.

Hắn lập tức trở mặt, để lộ bản chất ghê tởm:

“Vụ Thanh, em nghĩ kỹ chưa? Em sống khép kín thế, rời khỏi rồi ai còn muốn em nữa?”

Tôi một tháng không thèm liên lạc, hắn bắt đầu cuống.

Từ đó đến giờ, cứ cách vài hôm là mò đến nhà tôi quấy rầy.

Lúc này, hắn đang quỳ phát thệ:

“Anh thực sự sẽ không bao giờ chuyện với con khác nữa, chỉ thích một mình em.”

Ánh mắt tôi lạnh đi vài phần, vừa định mở miệng, bình luận lại hiện ra:

【Chị đừng tin hắn! Chẳng qua là chưa ngủ với chị nên hắn vẫn chưa cam tâm thôi!】

【Tôi cũng thấy! Hắn còn khoe với đám là chỉ cần ngủ với chị thì đá luôn, chị là kiểu “không thú vị”, ngủ một lần là ngán!】

Cơn giận trào lên.

Tôi thẳng chân đá hắn ra.

“Không có khả năng đâu, Thẩm Trần, dẹp hết hy vọng đi. Anh còn dám đến quấy rầy nữa là tôi báo công an đấy.”

Nhưng hắn vẫn lì lợm, lại lao tới ôm chân tôi.

Sức hắn rất mạnh, tôi vùng mãi mà không ra , tay hắn còn định lần lên đùi tôi.

Tôi lộ rõ vẻ chán ghét.

Đang định giáng cho hắn một cú thật mạnh vào đầu thì — từ trong phòng tắm bỗng vọng ra tiếng .

5

Thẩm Trần lập tức buông tôi ra, đứng bật dậy vào trong.

“Tiếng gì ? Em giấu người trong nhà à?”

Sắc mặt tôi không đổi.

“Không có, là con chó mới nuôi. Anh mà còn vào, tôi báo cảnh sát đấy.”

Hắn khựng lại, liếc tôi đầy nghi ngờ.

“Thật không?”

Tôi bực bội đẩy hắn một cái.

“Thật. Giờ thì cút chưa?”

Thấy , hắn lại vội vã kéo tay tôi nịnh nọt:

“Thanh Thanh, em suy nghĩ kỹ chưa? Đừng bỏ lỡ cơ hội, lỡ trôi qua rồi là không còn nữa đâu đấy.”

Tôi tay hai đứa đang chạm vào nhau, cơn buồn nôn trào lên, lập tức giật ra.

Hắn vừa định mở miệng.

Trong phòng tắm, tiếng lại vang lên, lần này còn mạnh hơn.

Lờ mờ còn kèm theo tiếng rên khẽ của một người đàn ông.

Sắc mặt Thẩm Trần lập tức thay đổi:

“Vụ Thanh, em thật sự giấu đàn ông trong nhà à?”

Vừa , hắn vừa gạt tôi ra, lao thẳng về phía phòng tắm.

6

Dòng bình luận trôi qua:

【Mẹ ơi, nam chính vì muốn đấu với tra nam mà vượt ngục luôn rồi!】

【Xời xời xời, nhảy khỏi bồn tắm, cái đuôi cá quật xuống sàn nghe mà đau giùm.】

【Thương nam chính với chị quá, sau này chị đừng để tra nam vào nhà nữa nhé!】

Đọc đến dòng thứ ba, tôi cũng thấy lòng mệt mỏi.

Thật ra tôi cũng đâu muốn cho Thẩm Trần vào.

Chỉ là cái kiểu quấy rối của hắn phiền quá mức, tôi không mở cửa thì hắn sẽ đứng gõ mãi.

Cho đến khi hàng xóm sang than phiền.

Hơn nữa hắn giỏi diễn kịch.

Trước mặt mọi người thì đóng vai si .

Khiến hàng xóm đều khuyên nhủ:

“Ấy ya, nhỏ, dì thấy thằng bé này đối xử với cháu tốt lắm mà, sao lại đòi chia tay?”

“Đúng đó, con trai mà quỳ xuống cầu xin quay lại thì chắc chắn là thật lòng. Dì là biết nó thương cháu thật, bây giờ hiếm có người đàn ông như thế lắm đó, đồng ý đi.”

“Với lại hai đứa ầm ĩ thế này, dì chịu không nổi rồi. Cháu mà chịu quay lại thì đỡ phiền biết bao.”

“……”

Tôi bị vây giữa một đám dì, mồm miệng nào đọ lại nổi.

Còn Thẩm Trần thì vẫn đang diễn cảnh sâu đậm.

Vào nhà rồi, hắn lập tức lật mặt, đắc ý ra mặt:

“Vụ Thanh, biết địa chỉ em rồi. Chừng nào em chưa đồng ý, sẽ đến phiền cho đến khi em chịu thì thôi.”

Tôi mà muốn nôn.

Thực ra tuần sau tôi đã định chuyển nhà.

Nhờ số tiền bán ngọc trai của Bạch Tiêu, tôi đã mua một căn ở trung tâm thành phố.

Còn đặc biệt chọn cho Bạch Tiêu cái bồn tắm to hơn.

Chỉ là chưa kịp dọn đi thì hôm nay Thẩm Trần lại tới.

Bây giờ, tôi hắn bước về phía phòng tắm.

Không thể để hắn phát hiện ra Bạch Tiêu.

Nếu thấy nửa người nửa cá, hắn mà báo cảnh sát thì Bạch Tiêu chắc chắn bị mang đi nghiên cứu.

Tôi lao lên chặn hắn.

Nhưng sức đàn ông quá chênh lệch, hắn đẩy tôi ra, lao đến mở cửa phòng tắm trước một bước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...