Sau Khi Nuôi Một [...] – Chương 3

11

Tôi hoảng hốt chạy về phòng ngủ.

Gương mặt đỏ ửng ấy, khóe mắt hoe đỏ ấy.

Và cả đôi mắt màu lam ướt át ấy, cứ tôi chằm chằm...

Tất cả, thật quá mức mê hoặc.

Cơ thể tôi cũng bắt đầu âm ỉ nóng lên.

Trong bóng tối, tôi siết chặt chăn.

Rất nhanh, tôi liên hệ công ty chuyển nhà.

Lúc chuyển đồ, Bạch Tiêu hóa đuôi cá thành đôi chân.

Anh giành lấy đồ nặng từ tay tôi.

Bạch Tiêu chân dài tay dài, lúc này mặc sơ mi trắng, quần tây giản dị, đứng dưới ánh nắng như phát sáng .

Hàng xóm xung quanh thi nhau liếc , xì xầm bàn tán:

“Con nhỏ à, bảo sao cháu chê thằng nhóc trước, thì ra là giấu một cậu đẹp trai thế này ở nhà.”

“Hừ, đàn ông đẹp trai thì gì? Cũng chỉ là mặt trắng thôi, biết kiếm tiền mới là chính đạo.”

“Chàng trai này trông như minh tinh trong phim ấy nhỉ? Dì mà trẻ lại hai mươi tuổi cũng xao xuyến đấy, cho dì xin cái chữ ký nha.”

Bạch Tiêu lặng lẽ né tránh tay họ, đứng lặng bên cạnh tôi.

Tôi híp mắt đám hàng xóm:

“Ngại quá, người nhà tôi hơi ngại người lạ, phiền mọi người đứng xa chút.”

Dòng bình luận trôi qua:

【Nam chính đúng là lạnh nhạt với cả thiên hạ, chỉ có chị là muốn dính dính hoài~】

【Câu "người nhà tôi" của chị chắc nam chính sướng đến bay mất rồi.】

【Anh ấy sướng thật rồi! Nếu còn cái đuôi, chắc quẫy tít mù tại chỗ luôn!】

Tôi hơi nghiêng đầu, khoé mắt lại thấy vành tai Bạch Tiêu đỏ rực.

Tự dưng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Bỗng nhiên rất muốn chạm vào .

12

Vừa dọn vào nhà mới không lâu, biên tập đã gửi tin nhắn thúc bản thảo:

【Nè iu~ cái truyện đương với nhân ngư tuần sau update bình thường không đó?】

【Được chứ~】

【Vậy tốt quá! Mình thấy phản hồi độc giả khá ổn đó, có điều ai cũng đang kêu tác giả mãi không cho xe chạy~~~】

Nhìn ba dấu ngã ấy, mặt tôi đỏ bừng.

Từ ngày nuôi nhốt Bạch Tiêu, tôi lấy nguyên mẫu để vẽ nhân vật truyện tranh mới.

Mỗi khi bí ý tưởng, tôi lại đi “bắt nạt” Bạch Tiêu.

Đánh đuôi cá , bắt khóc.

Tiện thể gom ngọc trai luôn.

Lần này cũng , tôi lại mò sang.

Bạch Tiêu thấy tôi, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như thường.

Chỉ là ánh mắt bỗng sáng rực.

Bình luận chẳng chút nể vạch trần:

【Nam chính vừa thấy chị liền bật chế độ "soái ca lạnh lùng" liền~】

【Anh chỉ đang giả vờ lạnh nhạt thôi! Ánh mắt dính chặt chị thế kia còn gì nữa!】

【Nếu tôi nhớ không nhầm thì... tiếp theo là màn chơi bồn tắm đúng không nhỉ?】

Tôi đi tới gần, nâng cằm Bạch Tiêu lên:

“Làm mẫu cho tôi nhé, sao hả?”

Lông mi khẽ run, không trả lời.

Tôi coi như ngầm đồng ý.

Đưa tay chạm lên sống mũi cao của , trượt dọc theo đường cằm sắc nét, đến khi chạm vào xương quai xanh lộ rõ.

Yết hầu khẽ , giọng khàn bật ra:

“Cô… muốn gì?”

Tôi không đáp, chỉ đưa tay áp lên cơ ngực .

Nhéo một cái, cảm giác cũng khá lắm.

Bạch Tiêu lùi lại phía sau, tôi khó chịu đánh nhẹ vào đuôi cá :

“Lại nhúc nhích là tôi đánh tiếp đấy.”

Cả người run lên một cái.

Nhưng giây tiếp theo, lại càng nhúc nhích mạnh hơn.

Dòng bình luận đến rơi cả màn hình:

【Chị à, cái này không phải trừng đâu, là khen thưởng đấy!】

【Chị không nhận ra sao, mỗi lần chị đánh đuôi cá là nam chính đều thấy sướng lắm đó!】

【Nam chính cố không nghe lời, để chị đánh tiếp, chị đã chỉnh ấy thành cái gì rồi cơ chứ…】

Tôi cong môi .

Tất nhiên là tôi biết rồi.

Nghĩ , tôi lại ung dung vung tay đánh thêm cái nữa.

13

Bạch Tiêu bám chặt mép bồn tắm, đôi mắt ướt đẫm tôi:

“Cô lại muốn giở trò gì nữa… Đừng tưởng là tôi sẽ đưa ngọc… ưm…”

Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên cơ bụng , còn cẩn thận sờ thử vài cái.

Thì ra… cảm giác là như sao.

Bình luận nổ tung:

【Trời ơi, cho tôi xem mà kích muốn chết! Hôm nay sao chị chủ thế này?!】

【Tôi cũng muốn sờ cơ bụng! Cho tôi xem mà phát thèm luôn rồi!】

【Nam chính sắp nổ tung rồi! Nổ rồi! Nổ thật rồi!】

Cuối cùng, Bạch Tiêu lại bị tôi bắt nạt đến phát khóc.

Lần này khóe mắt đỏ rực hơn hẳn.

Ngón tay thon dài bám chặt mép bồn, ánh mắt tôi vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.

Ngọc trai “lách tách” lăn đầy sàn.

Tôi cẩn thận nhặt từng viên cất kỹ.

Dòng bình luận lướt qua:

【Trời đất ơi, hôm nay chị chủ quá đáng luôn, tôi xem mà còn thấy xấu hổ đây này!】

【Nam chính đang trong kỳ giao phối mà chị , không sợ ấy kiềm không nổi à?!】

【Chẳng lẽ cảnh tôi mong chờ nhất sắp tới sớm hơn rồi sao? Kích quá! Chờ mong quá đi!】

Trước khi rời đi, tôi khẽ vuốt tóc Bạch Tiêu.

“Ngoan.”

Bạch Tiêu chằm chằm vào tôi.

Giây sau liền túm lấy cổ tay tôi.

Tôi bị kéo ngã vào bồn tắm.

Cánh tay từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi.

Tôi khẽ cựa quậy.

Anh lại siết chặt hơn, cảm giác cũng rõ ràng hơn.

Giọng khàn khàn, nóng bỏng vang lên phía trên đầu tôi:

“Đừng cử .”

Tôi không dám nhúc nhích nữa.

Hình như… chơi hơi quá rồi.

14

Nhưng đợi mãi, Bạch Tiêu cũng chẳng gì thêm.

Chỉ ôm chặt tôi, vùi đầu vào cổ tôi mà cọ nhẹ không ngừng.

Đợi nhiệt độ dịu đi chút, mới chịu buông tay.

Tôi chạy về phòng ngủ.

Quần áo ướt nhẹp, cả người vẫn còn mềm nhũn.

Bình luận trôi qua, đầy oán khí:

【Tôi cởi cả quần rồi, các người cho tôi xem cái này á?!】

【??? Nam chính không à?! Không thì ngồi bàn con đi, để tôi lên!】

Tôi ôm mặt đang nóng rực.

Đáng ghét.

Tôi không hề mong chờ gì đâu!

Từ hôm đó trở đi, đi đâu Bạch Tiêu cũng luôn lẽo đẽo theo sau.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là lại đụng ngay đôi mắt xanh ấy.

Bình luận viết:

【Nam chính chính thức bước vào kỳ giao phối, bám chị đã thành bản năng rồi.】

【Người cá hóa thân thành cún con lẽo đẽo rồi! Chị đi đâu là theo đó, chị bận việc thì ở một bên tự nghịch đuôi cá, đáng xỉu.】

Một lần khác, tôi vẽ truyện đến tận nửa đêm, mệt quá ngủ gục luôn trong phòng việc.

Tỉnh dậy thì đã thấy mình đắp chăn.

Bạch Tiêu đang ngồi yên lặng trên ghế bên cạnh.

Đôi mắt xanh dịu dàng tôi.

Vừa chạm mắt với tôi, liền lúng túng quay đi.

Chỉ có vành tai là lại đỏ rực.

Tự dưng lòng tôi mềm hẳn.

Lúc tiễn về phòng tắm, vẫn cứ lén tôi mãi.

Trước khi đóng cửa, tôi liếc thấy biểu cảm buồn bã của .

【Người cá đến kỳ mà phải xa chị thì khổ lắm, nam chính sợ dọa chị nên cứ cố nhịn suốt đêm.】

【Trời má, này rốt cuộc nhịn giỏi đến mức nào trời.】

【Đây không phải nhân ngư, đây rõ là Ninja Rùa mà!】

Đọc xong mấy dòng đó, tôi lại mở cửa ra:

“Tối nay có giữ hình người không?”

Hàng mi run nhẹ: “Có thể.”

Tôi quay người: “Lại đây.”

Bạch Tiêu ngẩn ra một lúc, hóa lại đôi chân dài, bước ra khỏi bồn.

Luống cuống mặc vào chiếc áo ngủ.

Vào đến phòng, tôi cái giường đôi duy nhất, rồi lại mỹ nam cao mét chín mươi đang cởi trần sau lưng…

Mình đúng là điên rồi.

Đến khi tôi trèo lên giường, Bạch Tiêu vẫn đứng cứng đờ bên mép giường.

Tôi chui vào chăn, tắt đèn, vỗ vỗ bên cạnh:

“Lạnh quá, lên ôm tôi ngủ đi.”

Nói xong, tôi nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, một thân thể nóng hừng hực áp sát vào.

Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo tôi.

Bình luận đã nổ tung, tôi chẳng buồn để ý nữa.

Vì tim tôi… cũng bắt đầu đập loạn không kiểm soát.

15

Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán.

Bình luận tràn ngập màn hình:

【Chị bao giờ mới đá nam chính ? Tết tới nơi rồi mà vẫn chưa ăn bữa nóng hổi nào là sao!】

【+1! Sao thấy cốt truyện bắt đầu lê thê rồi nhỉ, lẽ ra một tháng trước chị đã kiếm đủ tiền rồi thả nam chính về biển chứ?】

【Muốn xem nam chính hắc hóa lắm rồi! Bắt chị xuống biển, rồi như này này, thế kia kia luôn nha!】

Tôi giả vờ không thấy, mặt hơi nóng lên.

Thật ra tiền… đã kiếm đủ từ lâu.

Chỉ là, tôi không muốn để Bạch Tiêu đi nữa.

Còn về cái như này như kia…

Chẳng lẽ là tôi không muốn chắc?

Người đã đắp chăn ngủ chung với Bạch Tiêu suốt một tháng nay là tôi đây, lặng lẽ rơi nước mắt.

Buổi tối, trong ánh pháo hoa đầy trời, tôi nằm trên sofa xem phim.

Cố chọn bộ The Shape of Water (Hình dạng của nước).

Bình luận cũng bắt đầu hiểu ý:

【Ôi chà, phim "Hình dạng của nước" kìa, chuyện người – cá nha! Chị đang ám chỉ gì đó phải không?】

【Đây là ám chỉ á? Phải gọi là rõ ràng rồi ấy chứ! Tiếc là nam chính chẳng xem phim gì hết, từ đầu tới cuối toàn chị thôi, hahahaha.】

Trong phim, khi nữ chính ôm chặt người cá trong bồn tắm, tôi quay đầu lại.

Quả nhiên, lại đối mặt với đôi mắt màu lam ấy.

Tôi vươn tay: “Đưa đuôi cho tôi.”

Yết hầu Bạch Tiêu chuyển :

“Người cá bọn tôi không dễ gì cho người khác chạm vào đuôi.”

Nhưng cái đuôi ấy, đã ngoan ngoãn đặt lên tay tôi rồi.

Tôi vuốt nhẹ.

Cơ thể Bạch Tiêu bắt đầu nóng lên, những ngón tay thon dài bấu chặt lấy mép ghế sofa.

Khóe mắt lại đỏ ửng.

Tối đến, khi tắm, tôi cầm khăn tắm đi thẳng vào phòng tắm của Bạch Tiêu.

Anh tôi ngẩn ra: “Cô…”

Không quan tâm đến vẻ mặt , tôi tự nhiên bắt đầu cởi cúc áo:

“Vòi hoa sen bên tôi hỏng rồi, mượn của dùng một chút, không sao?”

Bình luận bùng nổ:

【Ối giời ôi!!! Chị A lên rồi! A lên rồi đó aaaaa!!!】

【Chị chủ thế này tôi mất! Nam chính A lại đi nào!】

Mặt Bạch Tiêu lập tức đỏ bừng, không dám tôi.

Khô khốc đáp: “Tùy .”

Ngay sau đó, cả người cá nhảy bật khỏi bồn tắm.

Chiếc đuôi cá nện mạnh xuống sàn.

Tay tôi đang tháo cúc cũng khựng lại.

?

Chỉ nghe thấy khẽ rên một tiếng, sau đó nhảy… từng bước… từng bước… ra ngoài.

Còn chu đáo đóng cửa phòng tắm lại giúp tôi.

Tôi: “???”

Bình luận: 【???????】

Má nó.

Chẳng lẽ phải đợi tôi thực sự đá đi thì mới chịu đẩy cốt truyện tiếp à?

Sáng hôm sau, tôi đưa Bạch Tiêu ra bờ biển.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...