Sau Khi Nuôi Một [...] – Chương 4

16

Quả nhiên, mắt đỏ hoe.

Ánh mắt đầy tủi thân tôi:

“Cô không cần tôi nữa sao?”

Bình luận hưng phấn:

【Aaaa, cuối cùng cũng đến rồi!】

【Chị gom đủ ngọc trai rồi, giờ thả nam chính về biển!】

【Tiếp theo là nam chính bộc phát bản năng, bắt chị khóc huhu luôn nè…】

Tôi mặt không biểu cảm, gần như đọc đúng nguyên văn bình luận:

“Đúng. Tôi kiếm đủ tiền rồi, không cần ngọc trai nữa, cũng không cần nữa.”

Nói xong, tôi cố giả vờ lạnh lùng quay đi.

Trong đầu âm thầm đếm: một bước, hai bước, ba bước…

Kết quả sau lưng… hoàn toàn im lặng.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một đám người cá từ dưới biển nhảy lên.

Họ vác Bạch Tiêu đi, lặn xuống xoáy nước biển sâu.

Chỉ để lại mấy viên ngọc trai trên bãi cát.

Tôi chết lặng.

Không phải… là đúng kịch bản không?

Bình luận:

【Aaaaa xong rồi, sao đúng ngay lúc này đám lão quái vật dưới biển lại xuất hiện lôi Bạch Tiêu về chứ!】

【Cốt truyện sao lại rẽ sang hướng này rồi! Cái màn cưỡng chế đâu rồi trời?!】

Còn chưa kịp xem hết bình luận, tôi cũng bị kéo xuống đáy biển.

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở một nơi giống như cung điện.

Bạch Tiêu quỳ thẳng tắp giữa điện.

Còn tôi… bị nhốt trong lồng sắt.

17

Trên ngai vàng, vị nam nhân ngư kia Bạch Tiêu bằng ánh mắt hận sắt không thành thép:

“Hừ, mới trốn ra ngoài chưa bao lâu đã thành ra cái dạng này, cung điện không chịu ở, cứ nhất quyết sống trong cái bồn tắm nhỏ xíu của nhân loại, sao mà so với cung điện chứ?

“Theo đuổi người ta bao lâu như thế, cuối cùng còn bị đá, đến lúc này còn phải để chúng ta ra tay giúp ngươi mang ta về.”

Bạch Tiêu quỳ trên mặt đất, môi mím chặt:

“Phụ vương, con chỉ là không muốn ép nàng điều nàng không thích, hơn nữa…”

Anh đổi sang biểu cảm kiên cường đầy tổn thương:

“Nàng không có bỏ con. Chỉ là… nàng tạm thời không cần tiền nữa. Đợi khi nào cần, nhất định sẽ đón con về.”

Nam nhân ngư trên ngai vàng sững sờ.

Muốn gì, lại không thốt nên lời.

Bình luận trôi qua:

【Ôi trời đất ơi, cái phát ngôn "chó con liếm chân chủ", nam chính thật đấy.】

【Cười chết mất, phụ vương trong lòng: "Sao ta lại sinh ra cái đứa vô dụng như này trời?"】

Tôi lặng lẽ bóng lưng Bạch Tiêu.

Vừa muốn khóc lại vừa muốn .

Thật ra ngày đó nhặt Bạch Tiêu, là một sự cờ.

Hôm thấy rõ bản chất thật của Thẩm Trần, tôi buồn đến uống rất nhiều rượu.

Sống một mình quá lâu rồi, thật sự… quá đơn.

Cái gọi là cộng hưởng linh hồn mà tôi tưởng, hóa ra chỉ là màn kịch giả tạo của tên đàn ông tồi.

Hôm đó, tôi lảo đảo bước đến bờ biển.

“Đàn ông đều như nhau cả, chẳng ai có thể ở bên mình mãi đâu…”

Cũng như cha mẹ ly hôn năm ấy, chẳng ai muốn tôi.

Lớn lên rồi, tất cả các mối quan hệ đều là đồng hành tạm thời.

Tôi không có người thân, không có bè.

Sau lưng trống không.

Tối đó, tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu.

Quay đầu lại thì thấy Bạch Tiêu đang ngồi trên tảng đá, tôi chăm .

Dưới ánh trăng, đẹp như một bức tranh.

Anh đi tới:

“Đừng khóc.”

Khi tỉnh lại, tôi đã ở nhà rồi.

Trong tay còn cầm một viên ngọc trai rất to.

Còn Bạch Tiêu, đang nằm trong bồn tắm…

18

Nam nhân ngồi trên ngai thở dài một hơi.

Kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức.

“Từ lúc con dùng cấm thuật, ta đã âm thầm quan sát hành trình truy thê của con rồi. Càng càng sốt ruột!

“Nói xem, sao ta lại sinh ra một cái khúc gỗ như con chứ?

“Thuốc này, chỉ có tác dụng khi đôi bên thật lòng nhau. Hôm nay phụ vương giúp con đến đây thôi, còn không mở khóa thì đừng nhân ngư nữa, sau này đi ăn thì ngồi bàn rùa cho ta!”

Bình luận nhốn nháo:

【Oa, thuốc gì thế kia?! Là loại tôi đang nghĩ đó hả?!】

【HAHAHAHA phụ vương đúng là lo hết phần thiên hạ luôn rồi.】

【Rùa: “???” Tui cao quý, tui thanh cao, tự dưng lôi tui vô gì trời?!】

Lời vừa dứt, một mùi hương thuốc lạ lan khắp không gian.

Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên.

Ngay sau đó, vị nam nhân kia phất tay, chiếc lồng giam liền mở ra.

Cơ thể tôi dần nóng rực, mềm nhũn.

Tôi gần như không kiềm mà nhào vào lòng Bạch Tiêu:

“Bạch Tiêu… ôm em.”

Cả người Bạch Tiêu cứng lại, sau đó bế tôi băng băng về điện của .

Nóng quá.

Tôi ôm lấy cổ , đè xuống giường.

Gương mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi.

Đôi mắt xanh thẳm, ánh nước long lanh tôi.

Tôi dò tìm trên người :

“Cái… của nhân ngư… ở đâu ?”

Ánh mắt không dám tôi.

Cả người đỏ đến tận cổ, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng khàn khàn:

“Là chỗ… thường đánh nhất đấy…”

“Ở đây?”

Ngón tay siết chặt ga giường.

Nhưng vẫn không gì cả, chỉ dùng đôi mắt ướt át ấy tôi chằm chằm.

Tôi cúi xuống, hôn lên sau tai .

Tìm kiếm tuyến thể kia.

Vừa chạm vào, cơ thể lập tức run bắn.

Giây tiếp theo, tầm xoay tròn.

Giọng khàn khàn đầy áp lực vang lên bên tai:

“Xin lỗi… ta thật sự không nhịn nữa rồi.”

19

Đôi mắt xanh biếc trong trẻo ấy, cuối cùng… cũng bị tôi nhuộm thêm một màu khác.

Bình luận phấn khích cực độ:

【Ăn mừng toàn quốc! Không dễ gì đâu nha! Dù có che mờ cả màn hình cũng , cuối cùng cũng ăn một miếng rồi!】

【Chị trước giờ vì ngọc mà bắt nam chính khóc, giờ thì bị nam chính bắt nạt đến khóc rồi nhé!】

【Hehehehe, nhân ngư có thể kéo dài ba ngày đó nha! Không dám tưởng tượng, ba ngày sau chị sẽ…】

Tôi chẳng còn tí sức lực nào.

Nhưng mà thuốc… cuối cùng cũng giải rồi.

Nhìn thấy dòng bình luận, tôi chấn đến run rẩy.

Ba ngày?

Bây giờ hối hận còn kịp không?

Vừa bò đi một bước, đã bị Bạch Tiêu túm mắt cá chân kéo về:

“Bảo bối, đừng chạy.”

Những nụ hôn dày đặc phủ lên tai, lên lưng tôi.

Cảm giác như mình lại ngồi lên chiếc thuyền nhỏ, dập dềnh giữa đại dương cuồng loạn.

Cuối cùng, mắt tôi đỏ hoe, khàn giọng cầu xin tha thứ.

Thế tác của Bạch Tiêu chẳng dịu lại chút nào.

Thi thoảng, bình luận vẫn trôi ngang:

【Ối má! Nam chính đúng là im lặng thì thôi, bung ra thì bung nóc!】

【Nhân ngư đỉnh thật! Nam chính nhịn cả nửa năm kỳ giao phối, bắt đầu rồi thì chẳng thể dừng!】

【Cái hiệu ứng che màn hình này của tôi bao giờ mới hết đây? Sắp tròn ba ngày rồi đó!】

Suốt ba ngày đó, nước mắt tôi còn nhiều hơn cả số lần Bạch Tiêu bị tôi bắt nạt suốt nửa năm qua.

Kết thúc triệt để rồi, tôi tỉnh lại.

Lại đụng ngay vào ánh mắt xanh ấy.

Tôi nghiến răng, đập một cái lên đuôi .

Chẳng còn sức, cú đập ấy trông cứ như đang… ve vãn.

Mắt long lanh nước, nắm lấy tay tôi, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn:

“Bảo bối, đánh thêm cái nữa đi.”

Tôi tức muốn nổ phổi, quay lưng lại.

Không thèm để ý đến nữa.

20

Tôi nằm bẹp trong cung điện nguyên một ngày.

Vừa chạm chân xuống đất là mềm nhũn ra.

Làm gì cũng phải để Bạch Tiêu bế.

Một ngày sau, tôi cuối cùng cũng hồi phục lại một chút.

Lồm cồm bò dậy:

“Tôi muốn về nhà!”

Bạch Tiêu nghe , trong mắt mang theo một tia rụt rè:

“Tôi… đi cùng không?”

Tôi lại đập một cái lên đuôi cá :

“Tất nhiên rồi, giờ là của tôi mà!”

Anh vui hẳn, đuôi cá phía sau quẫy qua quẫy lại.

Trước khi ngủ, Bạch Tiêu đưa tôi về phòng xong, lại chuẩn bị chuồn về bồn tắm.

Tôi kéo lại:

“Ngủ chung.”

Anh quay phắt lại, chui vào ôm chặt tôi không buông.

Chỉ là… ôm ôm một hồi, bầu không khí lại bắt đầu nóng lên...

Sáng hôm sau, tôi lại không thể rời giường nổi.

Cầm chăn mà khóc thầm.

Người cá vào kỳ giao phối… thật sự… không thể trêu vào .

 

 

[Ngoại truyện – Góc của Bạch Tiêu]

Từ lúc sinh ra, tộc nhân đã luôn cảnh báo tôi:

Đừng bao giờ rời khỏi đại dương.

Vì trên bờ có loài người.

Nếu bị bắt, sẽ xảy ra những chuyện rất đáng sợ.

Nhưng khi còn nhỏ, tôi vẫn rất tò mò, lén bơi đến gần bờ biển.

Không ngờ bị sóng đánh dạt lên bãi cát, chẳng nhúc nhích nổi.

Đang định biến lại về nguyên hình, thì một bé loài người xuất hiện.

Cô bé dùng đôi tay nhỏ xíu nâng tôi dậy.

Tôi tưởng ấy định bắt mình.

Nhưng lại nhẹ nhàng đặt tôi trở về biển:

“Về nhà đi.”

Sau đó lại chạy đi cứu một con cá mắc cạn khác.

Lúc ấy, tôi chỉ kịp nhớ khuôn mặt và mùi hương của ấy.

Lần thứ hai tôi lén bơi ra, lại thấy .

Cô đã lớn hơn một chút, tôi vẫn nhận ra hơi thở ấy.

Lần này, đang khóc.

Cô hỏi vì sao bố mẹ không cần nữa.

Tôi không trả lời .

Tộc nhân lại đến bắt tôi về.

Tôi chỉ kịp để lại cho một viên ngọc trai.

Nước mắt nhân ngư, cũng là món quà đầu tiên tôi tặng .

Tôi chỉ hy vọng, đừng buồn nữa.

Sau đó, thỉnh thoảng vẫn đến bờ biển.

Đứng trước đại dương, lẩm bẩm một mình.

Cô tự nhạo bản thân: “Nói với gió thôi.”

Tôi muốn : Thật ra, tôi vẫn luôn lắng nghe.

Một đêm nọ, khi lại cảm nhận khí tức ấy giữa biển sâu, tôi lập tức bơi về phía bờ.

Hôm đó uống rất nhiều rượu, loạng choạng bước đi.

Đôi mắt đỏ hoe, như vừa khóc.

Tôi nghe kể về người cũ, nghe tự trách mình nhầm người.

Nghe … mình rất đơn.

Ngay lúc sắp ngã xuống, tôi biến hình thành nhân ngư, đỡ lấy .

Lau đi vệt nước nơi khóe mắt:

“Đừng khóc.”

Thế khi thấy tôi, lại nở nụ .

Nâng cằm tôi lên:

“Soái ca nào thế? Về nhà với tôi không?”

Tôi nuốt một ngụm nước biển:

“Được.”

Có lẽ Hứa Thanh vẫn tưởng là đánh ngất rồi kéo tôi về nhà.

Nhưng thực ra… là tôi bế về.

Sau khi đặt lên giường, tôi để viên ngọc trai mình thấy đẹp nhất vào lòng bàn tay .

Rồi mới chui vào phòng tắm, chiếm luôn cái bồn tắm nhà người ta.

Đợi đến khi tỉnh, tôi mới bắt đầu diễn vai "cá mắc cạn bị dụ bắt về nhà":

“Cô đừng tưởng dụ tôi rồi là có thể lấy ngọc trai nhé! Ngọc trai của nhân ngư bọn tôi đáng giá lắm đấy…”

Nói xong, tôi còn tự cấu mạnh vào đuôi cá của mình.

Nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt.

Ngọc trai rơi lộp bộp xuống sàn.

Tôi chỉ là… muốn tìm một cái cớ.

Một lý do… để ở bên ấy lâu thật lâu.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...