Sau Khi Nương Qua [...] – Chương 45

Minh Thiều bất đắc dĩ, lấy từ hộp thuốc ra một miếng kẹo mạch nha, kiên nhẫn dỗ dành Lôi Thú Tuyết hồi lâu mới khiến nàng ta bình tĩnh lại.

Sau khi giúp Lôi Thú Tuyết mang giày vào, thấy nàng ta ngồi xuống chơi với kiến, Minh Thiều mới gật đầu với ta và Vương Tải Vi:

"Nàng ấy ngã xuống vực, đập đầu, may mắn không chết."

Nhưng nàng ấy đã phát điên.

Không chỉ điên, mà còn quên hết mọi chuyện cũ...

Thậm chí còn nhận nhầm người khác là thân muội muội của mình...

Ta Lôi Thú Tuyết đang dùng lá cỏ trêu chọc đàn kiến với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thầm bổ sung phần tiếp theo của câu chuyện cho Minh Thiều.

Vương Tải Vi nhíu mày quan sát Lôi Thú Tuyết hồi lâu: "Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Bệ hạ."

Nàng ta là tâm phúc của Lý Túy Vãn, và tội mà Lôi gia phạm phải lại là tội mưu phản nghiêm trọng.

Việc tường thuật lại sự thật rằng Lôi Thú Tuyết vẫn còn sống sau khi về cung là điều đương nhiên, cũng nằm trong phạm vi chức trách.

"Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu." Ta bỗng mở miệng.

Vương Tải Vi tất nhiên hiểu ý của ta: "Lôi gia đối xử với ngươi như , ngươi vẫn muốn bảo vệ nàng ta sao?"

Ta cam tâm nguyện, không sao?

Ta mím chặt môi, không trả lời câu của Vương Tải Vi, mà nhắc lại: "Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu."

Vương Tải Vi miễn cưỡng gật đầu: "Nhất định sẽ chuyển lời."

"Tuy rằng người đời vẫn , kẻ nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu ngay cả tiểu tiết cũng không câu nệ, thì đại sự tất khó thành."

Ta cúi mắt xuống, không bất kỳ ai, chỉ khẽ mở miệng:

"Mong Bệ hạ xem như còn nợ ta một đoạn ý, đừng so đo với kẻ điên."

Nói xong, ta lấy kim bài miễn tử từ trong tay áo, đưa cho Minh Thiều.

Kẻ ngu ngốc không thể ngồi vững trên ngôi vị Nữ Đế.

Lý Túy Vãn hẳn sẽ hiểu ta có ý gì.

Có câu này, có tấm bài này.

Dù thế nào đi nữa, Lôi Thú Tuyết cũng có thể sống sót.

Minh Thiều thở dài, đưa tay nhận lấy tấm bài, chậm rãi trình bày một sự thật: "Nếu Bệ hạ không yên tâm, cứ việc phái ngự y trong cung đến kiểm tra, nàng ấy sẽ không tỉnh táo lại đâu."

Vương Tải Vi nhảy lên ngựa rời đi.

Ngay khi nàng ta vừa đi khỏi, ta lập tức quay đầu chất vấn Minh Thiều, giọng mang theo sự cay đắng mà chính bản thân cũng không nhận ra: "Ngươi tự tin vào y thuật của mình như , tại sao không chữa khỏi cho nàng ta?"

"Ta cứu mạng, ta cứu tâm sao?" Minh Thiều suýt nữa cởi hộp thuốc ném vào đầu ta: "Nàng ta là người thế nào, vì sao mà phát điên, người ngoài không rõ, ngươi không rõ sao?"

Phải.

Ta hiểu rõ Lôi Thú Tuyết là người như thế nào.

Cũng hiểu rõ một đạo lý.

Điều gì con người quan tâm nhất trong đời này, thì sẽ bị điều đó ràng buộc mãi mãi, cho đến bị hủy hoặc cuối cùng tự hủy bản thân đến tan vỡ.

Minh Thiều có thể cứu sự tổn thương về thể xác, không thể cứu sự sụp đổ bên trong tâm hồn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...