22
Triệu Gia Nguyệt nghe hắn hỏi, không nhịn : "Vì sao ư? Thấy ngươi không vừa mắt thôi, ta muốn thứ gì thì bất chấp thủ đoạn cũng phải có , bằng không ta nhẫn nhục chịu đựng ba năm này để gì?
"Hứa Văn Thư, ta không ngờ ngươi lại ngây thơ đến , năm xưa lễ trưởng thành của Thẩm Vân Quy, mục đích của ta là để thu hút sự ý của hắn, không ngờ hắn lại không hề lòng, may mắn thay ta cũng không phải là trắng tay trở về."
Ả cuồng vọng: "Vị trí tướng quân phu nhân cũng không tệ nhỉ."
Ả tất cả mọi chuyện ra, điều này cũng là ta không ngờ tới.
Nếu là ta đích thân nghe , có lẽ có thể khen ả một câu, thật có bản lĩnh!
Nhưng tiếc thay, người nghe là Phó Cảnh Sơn, hắn sao chịu đả kích này?
Lúc ấy liền giơ tay định tát ả một cái.
Nhưng chưa kịp chạm vào người, Triệu Gia Nguyệt đã kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó thái y lại kiểm tra trong nước trà ả uống có chứa hồng hoa.
Mà từ sáng đến giờ, chỉ có Phó Cảnh Sơn đến viện của ả.
Phó Cảnh Sơn hết đường chối cãi.
Khi ta trở về, hắn đã bị lão phu nhân ra lệnh đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Người tức giận đến mất trí rồi.
Ta mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Độc phụ! Ngươi dám ta mất cháu! Báo quan! Mau báo quan!”
Bạn thấy sao?