25
Ta đến phủ Thanh Bình Hầu thăm biểu ca, quả nhiên huynh ấy bị thương, may mắn không nghiêm trọng, xem ra đều là vết thương ngoài da.
Ta nghiêm mặt bôi thuốc cho huynh ấy, huynh ấy lại nghiêng đầu ngây ngô: "Văn Thư muội muội, muội đang lo lắng cho ta sao?"
Ta tức giận: "Bằng không thì sao? Ta còn có thể lo lắng cho Phó Cảnh Sơn tên khốn đó sao?"
Ta lại thở dài: "Vân Quy ca ca, hắn là võ tướng thân thể cường tráng, huynh thủ với hắn chỉ có thiệt thòi."
Huynh ấy không trả lời, càng dữ dội hơn.
Ngốc rồi, bị đánh ngốc luôn rồi.
Huynh ấy quấn quýt bảo ta ở lại với huynh ấy hai ngày, ta chưa từng thấy huynh ấy ăn vạ, lại còn thấy mới lạ.
Những ngày này ta sống nhàn nhã tự tại, việc cần vẫn phải .
Ta chọn một ngày thời tiết đẹp, đến Phó gia.
Biểu ca không biết bằng cách nào biết , cũng vội đến, muốn chống lưng cho ta, đừng để người ta bắt nạt.
Ta cong mày , không từ chối huynh ấy.
Đến Phó gia, ta đến viện của ta trước.
Không ngờ còn chưa vào đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.
"Phó Cảnh Sơn, ta vì ngươi mà đến Mạc Bắc, khiến phụ thân, mẫu thân thất vọng, bị người đời chỉ trích, còn vì ngươi mà mang thai, ngươi đều quên rồi sao?
"Hứa Văn Thư ta mất con, sao ngươi còn không hoà li với nàng ta? Ngươi muốn ta cả đời không danh không phận sao? Phó Cảnh Sơn sao ngươi có thể bạc bạc nghĩa như ?"
Giọng Phó Cảnh Sơn thâm trầm: "Ngươi đứa bé là ai mất?”
Triệu Gia Nguyệt hẳn là đập vỡ một cái chén trà: "Ngoài Hứa Văn Thư tiện nhân đó ra còn có ai, rõ ràng ngươi biết, sao ngươi lại che chở cho nàng ta? Phó Cảnh Sơn ngươi thật sự ta sao?
"Nếu ngươi ta thì nên lập tức hoà ly nàng ta để rước ta vaod phủ! Thay vì ngồi trong phòng tiện nhân này vật nhớ người!”
"Bây giờ nàng ta và Thế tử Thanh Bình Hầu Thẩm Vân Quy rất tốt đẹp! Phó Cảnh Sơn ngươi là cái thá gì...á!"
Ả còn chưa dứt lời thì đã kêu lên một tiếng: "Ngươi đánh ta?”
Bạn thấy sao?