27
Nhưng chuyện này không liên quan đến ta, Phó Cảnh Sơn một câu không sai, là ả gieo gió gặt bão!
Phó Cảnh Sơn không muốn hòa li, điều này khiến ta lại gặp khó khăn.
"Tướng quân, chúng ta chuyện riêng không?"
Mọi người đều đi ra ngoài, biểu ca lo lắng ta một cái.
"Yên tâm, rất nhanh sẽ ổn thôi." Ta nhẹ trấn an huynh ấy.
Phó Cảnh Sơn nụ của ta, cảm thấy chói mắt vô cùng: "Nàng chưa từng với ta như ."
Ta quay đầu hắn, nhẹ: "Tướng quân, chúng ta gặp nhau như thế này có mấy lần?"
Hắn sửng sốt: "Ta, Văn Thư là ta sai rồi, nàng cho ta một cơ hội không?"
Ta lắc đầu: "Tướng quân sao ngươi không chịu hòa li? Là cảm thấy Triệu Giai Nguyệt không xứng đáng để ngươi rước về, hay là cảm thấy ngươi ta rồi?"
Hắn lại sửng sốt: "Ả ta, ta đã rõ bộ mặt thật của ả, cũng là thật sự nàng."
Ta cúi đầu: "Tướng quân, ngươi không ta, chúng ta quen biết sáu năm rồi, ngươi cũng chưa từng ta, nay chỉ ở chung chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, ngươi lại ta.”
"Ngươi không phải ta, ngươi chỉ là muốn ta cứu ngươi hết lần này đến lần khác.”
“Lúc trước ngươi là ta, ngươi hy vọng ta có thể từ chỗ mẫu thân của ngươi cứu ngươi ra.”
"Nay ngươi là chính mình, ngươi hy vọng ta có thể cứu ngươi khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại."
Ta lại một lần: "Tướng quân, ngài không ta."
Hắn lập tức tức giận: "Sao ta không nàng? Nếu nàng cảm thấy ta không nàng, ta có thể học cách nàng.”
"Từ hôm nay, không, từ thời khắc này ta sẽ học cách nàng, Văn Thư có thể không hòa li không?"
Ta kéo ống tay áo ra: "Tướng quân, từ trước ta cũng hy vọng có người có thể cứu ta ra khỏi mẫu thân của ngươi, thậm chí nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện này, đáng tiếc không có ai đến."
Phó Cảnh Sơn há miệng muốn gì đó, không biết nên gì.
Ta : "Ta lời này, không phải trách ngươi, không, thật ra ta cũng từng trách ngươi hận ngươi, ta càng hận chính mình,lúc trước tại sao phải đáp ứng lời cầu hôn của Phó gia, ta rõ ràng có nhiều cách hơn để báo đáp ân cứu mạng của ngươi, lại dùng một cách ngu xuẩn nhất."
"Ân cứu mạng gì?”
Bạn thấy sao?