Anh ta biết rõ tất cả và đang đợi tôi như kiếp trước – ngoan ngoãn trâu ngựa vì ta.
Nhưng lần này, sao có thể chứ?
Kiếp trước, tôi chịu đủ khổ sở, kiếp này sao có thể để mình rơi vào vết xe đổ ?
Nếu sống lại mà vẫn tiếp tục chịu khổ, thì sống lại để gì?
Thà đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi cho xong!
Tôi vốn định nhẫn nhịn thêm vài ngày, chờ qua thời gian ở cữ rồi mới tính sổ với họ.
Nhưng họ lại muốn ép tôi đến đường cùng.
Được thôi, tôi sẽ cho họ toại nguyện!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Văn Chu, tôi lạnh lùng ra lệnh: "Nấu cho tôi một bát trứng gà đường đỏ. Sáu quả trứng, đường phải cho nhiều vào!"
Hứa Văn Chu thoáng ngạc nhiên: "Cô..."
Chắc chắn ta muốn hỏi "Cô lấy tư cách gì mà dám thế?".
Mẹ ta vừa cảnh cáo tôi xong, lẽ ra tôi nên run rẩy sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời như trước đây.
Nhưng tại sao tôi phải sợ chứ?
Tôi thẳng vào mắt ta, từng lời rành mạch: "Theo lời tôi mà ! Nếu không, chuyện Lý Niệm Niệm – một phụ nữ độc thân mà mang thai sẽ bị đồn ầm lên cho mà xem! Anh không muốn chuyện đó xảy ra, đúng không?"
Biểu cảm của Hứa Văn Chu liên tục thay đổi: từ ngạc nhiên sang tức giận, rồi thành hoảng sợ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sắc mặt ta biến hóa không ngừng.
Tôi ung dung ta, chờ đợi câu trả lời.
Tôi biết ta không dám chống lại tôi.
Dù sao ở thời đại này, chuyện lăng nhăng không phải chuyện nhỏ.
Nếu không có chuyện Lý Niệm Niệm mang thai, ta có thể phủ nhận, giờ thì không thể.
Cái thai hơn ba tháng trong bụng Lý Niệm Niệm là bằng chứng rõ ràng nhất.
Kiếp trước, khi bụng Lý Niệm Niệm bắt đầu lớn, ta lấy cớ bệnh tật để không ra ngoài nữa, mọi công việc của ta đều do tôi thay.
Sau đó, khi ta sinh con rồi ở cữ, tôi lại như một kẻ ngốc, phục vụ từ A đến Z.
Thậm chí, tôi còn mang đứa con riêng của ta với Hứa Văn Chu về nuôi nấng, để rồi cuối cùng bị họ đ.â.m một nhát chí mạng.
Kiếp này, tôi không để bi kịch đó lặp lại.
Nếu Hứa Văn Chu không muốn tự tìm đến cái chết, ta phải theo ý tôi.
Bát trứng gà đường đỏ với sáu quả trứng thật thơm ngon.
Tôi ăn ngon lành, còn Hứa Văn Chu thì mặt mày tái mét.
Ăn xong, tôi đặt bát xuống, lạnh lùng tuyên bố: "Từ giờ trở đi, và Lý Niệm Niệm phải mọi việc nhà thay tôi!"
07
Hứa Văn Chu gằn giọng hỏi tôi: "Diệp Tri, sao biết ?"
Anh ta luôn coi tôi như một kẻ ngốc, tự cho rằng bản thân che giấu mọi chuyện một cách hoàn hảo.
Thực tế, nếu không phải tôi sống lại một đời, có lẽ tôi vẫn bị ta che mắt.
Nhưng giờ thì khác rồi, tôi đã sống lại một kiếp.
Tôi chẳng cần phải rõ nguyên nhân cho ta biết, cứ để ta suy đoán, để ta phải đau đầu suy tư.
"Tôi biết hay không thì không quan trọng. Tôi chỉ có một cầu nho nhỏ: từ giờ, mọi việc trong nhà do hai người lo liệu. Tôi sẽ nhắm mắt ngơ, không can thiệp chuyện và Lý Niệm Niệm lén lút qua lại. Giao kèo thế này đã đủ rộng lượng chưa?"
Sắc mặt của Hứa Văn Chu như vừa nuốt phải thứ gì đó khó chịu vô cùng. Có lẽ ta nghĩ tôi sẽ khóc lóc om sòm, nghĩ tôi vẫn còn ta, mãi sẵn lòng nhẫn nhịn mẹ ta vì ta.
Vậy mà giờ đây, tôi lại có thể thoải mái buông tay, để mặc ta với người phụ nữ khác dan díu ngay trước mắt.
Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của Hứa Văn Chu. Anh ta quan sát tôi rất kỹ, còn tôi thì dịu dàng lại ta.
Cuối cùng, Hứa Văn Chu cũng phải chịu thua, lẳng lặng cầm cái bát rỗng rời đi.
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân của ta xa dần.
Tôi biết ta đi tìm Lý Niệm Niệm để bàn bạc, vì chuyện tôi biết bí mật của họ, biết cả việc Lý Niệm Niệm đã mang thai, khiến ta vô cùng kinh ngạc.
Anh ta không thể hiểu nổi tại sao tôi lại biết những bí mật này. Anh ta cũng không thể hiểu nổi tại sao một người cam chịu và tận tụy như tôi lại bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Đối với một chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, Hứa Văn Chu đương nhiên không dám xem thường. Anh ta buộc phải bàn bạc với Lý Niệm Niệm để chuẩn bị đối phó với những chuyện sẽ xảy ra sau này.
Đây chính là thời cơ mà tôi đang chờ đợi.
Trời tối hẳn mà Hứa Văn Chu vẫn chưa quay về, tôi biết tối nay ta sẽ không về nữa.
Thế là tôi nhẹ nhàng mở cửa, cầm lấy đèn pin rồi bước ra ngoài.
Tối nay, tôi sẽ dành cho Hứa Văn Chu và Lý Niệm Niệm một bất ngờ lớn, vì tôi đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm một phút nào nữa!
__
Đúng 12 giờ đêm, cánh cổng nhà Lý Niệm Niệm bị tôi cùng một nhóm người đạp tung.
Bạn thấy sao?