"Đồ sao chổi! Tất cả là tại mày! Nếu không phải vì mày dụ dỗ con trai tao, nó sẽ không mất việc, cũng sẽ không lấy mày. Tao cũng không ngã gãy chân thế này! Tất cả đều tại mày, đồ sao chổi!"
Vở kịch cuối cùng cũng bắt đầu rồi!
Mẹ của Hứa Văn Chu sau hơn 20 ngày điều trị ở bệnh viện không có tiến triển gì, đành phải về nhà.
Không chấp nhận việc phải nằm liệt giường, tâm trạng của bà ta cực kỳ tồi tệ.
Mẹ chồng thì khó chịu, Lý Niệm Niệm và Hứa Văn Chu cũng chẳng hề bận tâm.
Hứa Văn Chu thương Lý Niệm Niệm bụng mang dạ chửa, mà vẫn phải chăm sóc mẹ mình.
Cô ta mất việc, gia đình không có nguồn thu nhập, mọi việc kiếm sống đều đổ lên vai ta.
Ngày ngày bận rộn đến kiệt sức, mệt mỏi rã rời. Anh ta muốn ôn thi đại học, lại không có thời gian.
Vì ta còn bận việc, lo miếng ăn, và trung gian hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Mẹ của Hứa Văn Chu là người đanh đá, Lý Niệm Niệm lại chẳng phải kiểu phụ nữ chịu thương chịu khó.
Ban đầu, Lý Niệm Niệm còn nhẫn nhịn, sau đó thì không chịu đựng nổi nữa.
Mẹ chồng muốn bế bô, hầu hạ đủ thứ. Mà Lý Niệm Niệm, vốn là người quen sống nhàn nhã, chẳng đời nào chịu hầu hạ một bà lão độc miệng.
Cô ta nhiều lần khóc lóc kể khổ với Hứa Văn Chu về sự quá quắt của mẹ chồng.
Hứa Văn Chu thì kiệt sức, không biết phải sao.
Một bên là mẹ ruột, một bên là người phụ nữ mình .
Giúp ai cũng không .
Anh ta oán hận mẹ mình không biết điều, trách Lý Niệm Niệm không thể nhịn nhục vì ta.
Nghĩ lại, tại sao trước đây ta chưa từng gặp phải những vấn đề này nhỉ?
11
Cuộc cãi vã ở nhà bên cạnh cứ ba ngày cãi nhỏ, năm ngày lại cãi to.
Tiếng đập đồ đạc, tiếng chửi bới vọng qua tường, tôi nghe rõ mồn một.
Học hành mệt mỏi, đây chính là những giây phút giải trí của tôi.
Tôi nghe mà khoái chí, học hành cũng càng thêm hăng say.
Tháng 12 năm 1977, nhà nước khôi phục kỳ thi đại học.
Tôi tràn đầy tự tin bước vào phòng thi, gặp lại Hứa Văn Chu với dáng vẻ tiều tụy ngoài cổng.
Hứa Văn Chu gầy đen hẳn đi, thấy tôi, ta ngạc nhiên sững sờ: "Cô gì ở đây?"
"Có liên quan gì đến ?" Tôi lạnh lùng , đi trước ta vào phòng thi.
Phòng thi rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy.
Tôi không gặp khó khăn gì, bài rất thuận lợi.
Ra khỏi phòng thi, tôi lại bị Hứa Văn Chu chặn lại.
"Diệp Tri, sao lại đi thi đại học? Cô cũng muốn học đại học à?"
"Đúng !"
"Cô thì sao mà thi đỗ ?" Khuôn mặt ta lộ vẻ không thể tin nổi.
Anh ta chưa bao giờ coi tôi ra gì, trong mắt ta tôi chỉ là một thứ phụ kiện, một người không đáng giá. Người như tôi sao có thể thi chung với ta?
Tôi không đáp, quay về nhà. Đến cổng, tôi nghe thấy tiếng chửi rủa thậm tệ từ sân nhà bên.
Mẹ của Hứa Văn Chu lại phát điên, những lời bà ta chửi rủa đủ để khiến người nghe đỏ mặt.
Đời trước, tôi nghe mãi cũng thành quen.
Đời này, người hứng chịu là Lý Niệm Niệm.
Mẹ của Hứa Văn Chu chửi Lý Niệm Niệm còn độc ác hơn cả chửi tôi ở đời trước.
Những lời như "đồ hư thân mất nết," "con đàn bà đê tiện" không thiếu câu nào.
Trong những lời nguyền rủa độc ác đó, tôi nghe thấy Lý Niệm Niệm phản bác lại.
Lý Niệm Niệm vốn không phải dạng vừa, tài chửi bới không kém gì mẹ của Hứa Văn Chu.
Câu đầu tiên đã là lời mắng nhiếc, rồi sau đó cứ thế mà tuôn ra.
Hai người thay nhau nguyền rủa, toàn những lời bẩn thỉu, khó nghe nhất để đổ tội cho nhau.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên giòn giã.
"Mày dám đánh tao! Con tiện nhân đê tiện này!"
Tiếp sau đó là những tiếng "bốp bốp" càng lớn hơn, Hứa Văn Chu vội vàng đẩy cửa chạy vào. Tôi thấy cảnh tượng trong sân, không nhịn mà bật .
Mẹ của Hứa Văn Chu nằm sõng soài dưới đất, còn Lý Niệm Niệm ngồi đè lên người bà ta, hai tay không ngừng tát tới tấp vào mặt mẹ chồng.
Tiếng tát tai vang dội khắp nơi. Nhìn cảnh đó, tôi rộ lên.
Thật là sảng khoái!
12
Mắt thấy mẹ mình nằm liệt giường mà còn bị đánh đập như thế, sự phẫn nộ của Hứa Văn Chu không thể nào tả xiết.
Chưa kể, ngoài sân còn có tôi, người xem trò vui chẳng sợ chuyện lớn – đang đứng .
Anh ta xông vào đẩy mạnh Lý Niệm Niệm ra.
Không ngờ, Lý Niệm Niệm bị đẩy ngã mạnh xuống đất, bụng ta đập vào chiếc ghế đá trong sân.
Tiếng thét đau đớn của ta khiến tôi nổi cả da gà.
Tôi kỹ, thấy Lý Niệm Niệm ôm bụng, m.á.u chảy nhuộm đỏ cả quần.
Hứa Văn Chu đang đỡ mẹ, nghe tiếng hét liền hoang mang quay sang .
Thấy trạng của Lý Niệm Niệm, ta lập tức bỏ mẹ xuống, lao tới ôm lấy ta: "Niệm Niệm! Niệm Niệm!"
Bạn thấy sao?